[Review] Giai Kỳ Như Mộng - Phỉ Ngã Tư Tồn

[Review] Giai Kỳ Như Mộng - Phỉ Ngã Tư Tồn

Có người từng hỏi tôi: "Chính Đông và Giai Kỳ có còn cơ hội hay không?"
Thật ra, tôi đọc "Hẹn đẹp như mơ" cách đây cũng rất lâu rồi, khi ấy cầm quyển sách với tên đề tựa "Hẹn đẹp như mơ" trên tay, cho dù biết rằng đây là câu chuyện tình yêu không được trọn vẹn của Nguyễn Chính Đông và Vưu Giai Kỳ, câu chuyện tình tay ba quá đổi mất mát.
"Hẹn đẹp như mơ" của Phỉ Ngã Tư Tồn là quyển sách mà tôi thích nhất. Không phải vì lời thề cảm động của nhân vật chính, không phải vì sự ra đi của Nguyễn Chính Đông, cũng không phải vì tấm lòng của Mạnh Hòa Bình, mà chính là vì sự chân thật trong câu chuyện này. Phỉ Ngã Tư Tồn đã cho tôi hiểu được, không có thứ gì là trọn vẹn, và Vưu Giai Kỳ và Nguyễn Chính Đông là một điển hình. Từ lúc đọc quyển sách này cho đến lúc một người bạn đưa quyển sách này cho tôi cũng đã nửa năm. Khi nghe lại câu chuyện này từ một người bạn, nước mắt không biết bao giờ đã rơi, tôi đã khóc, khóc cho một Nguyễn Chính Đông và một Vưu Giai Kỳ, khóc cho câu chuyện tình không có được hồi kết tốt đẹp của họ.
Đối với tôi, dù rằng Chính Đông hay Giai Kỳ là người ra đi thì kết thúc vẫn sẽ như vậy. Sẽ có một người mãi mãi không còn tồn tại và một người phấn đấu thay cho tương lai của của bản thân và người còn lại. Nhưng Phỉ Ngã Tư Tồn chọn Chính Đông, tôi không hiểu vì sao. Nhưng khi gấp quyển sách lại, tôi chợt nhận ra, thì ra ai là người còn lại cũng không quan trọng, quan trọng là chúng ta có biết cách bắt đầu lại hay không?
Bắt đầu là một chuyện rất khó, nhưng kết thúc lại càng khó hơn.

Sự hạnh phúc ngày hôm nay của cô, chính là ở bên cạnh anh.

Nhưng anh lại không thể biết, cô cũng không muốn để anh biết.

"Kiếp này anh không thể, cho nên, kiếp sau anh nhất định sẽ đợi em, anh đợi em sớm hơn tất cả người khác, gặp em sớm hơn một chút."

Cô biết anh không muốn để cho cô thấy, do đó luôn gật đầu, âm thầm rời đi.

Giai Kỳ và Chính Đông quen nhau từ sự tình cờ, anh đến với cô vì trả thù cho người bạn thân Mạnh Hòa Bình, nhưng cuối cùng anh đã yêu cô. Anh đã thua cô. Anh nói cô diễn quá tốt khiến anh không thể nhận ra đâu là thật nhưng anh biết, tình cảm của anh dành cho cô là thật lòng. Anh chờ cô yêu anh giống như yêu Mạnh Hoàn Bình, nhưng đến khi cô yêu anh rồi anh lại không thể biết. Giai Kỳ cũng không muốn cho anh biết, cô muốn anh yên tâm ra đi.
Sự thật là, Mạnh Hòa Bình là thanh xuân của cô. Còn Chính Đông là cả một sự hoài niệm, là tình yêu không được chắp cánh bay cao như những giấc mơ. Tôi cảm thấy, đây mới chính là hoài niệm, là kí ức luôn tồn tại trong chính Giai Kỳ. Cuối cùng, anh muốn cô yên tâm ra đi, cô cũng muốn anh yên tâm ra đi. Cả hai người họ đều muốn đối phương hạnh phúc nhưng cuối cùng lại làm đau cả bản thân mình.
Chính Đông yêu cô, nhưng anh yêu bằng cách của riêng mình. Anh yêu trong sự chờ đợi, còn cô yêu trong thầm lặng. Chính Đông đi rồi, nhưng mà lúc Giai Kỳ đột nhiên quay đầu. Sẽ chợt phát hiện hình bóng của anh vẫn còn đâu đó trên thế giới này.

Anh muốn cô yên tâm, cô cũng muốn làm cho anh yên tâm.
Thật ra anh luôn ở đó, từ đầu đến cuối anh đều ở đó, chỉ cần có quay đầu nhất định sẽ nhìn thấy anh.
Anh luôn đợi cô.
Qua thời gian lâu như vậy, cô mới biết, hóa ra đã sớm từ thời khắc đó, cô gặp được anh.
Nét chữ anh mạnh mẽ lưu loát: "Giai Kỳ, cuối củng cũng đợi được em về nhà"
Anh nói: "Kiếp này anh không thể, cho nên, kiếp sau anh nhất định sẽ đợi em, anh đợi em sớm hơn tất cả người khác, gặp em sớm hơn một chút."

Thật ra, Nguyễn Chính Đông chưa hề rời xa Giai Kỳ. Tôi có thể nhìn thấy được hình ảnh Nguyễn Chính Đông luôn đứng ở nơi tòa nhà Kim Mậu, anh luôn ngẩng đầu nhìn ngắm pháo hoa rơi. Giai Kỳ từng nói, đẹp như vậy cô sẽ nhớ mãi, sẽ không quên. Từ đầu đến cuối, Chính Đông luôn ở nơi đó đợi Giai Kỳ, anh đợi đến kiếp sau cùng cô tiếp tục mối duyên này. Tôi cũng có thể thấy được, Giai Kỳ của ngày hôm đó ngồi ở trên máy bay luôn dõi theo anh. Chính Đông là như thế, Giai Kỳ là như thế, cho dù có thế nào họ cũng không hối hận.
Giai Kỳ không thể nói, cô đã yêu anh. Bởi vì anh muốn cô yên tâm, cô cũng muốn anh yên tâm. Cô nghe theo lời anh rời đi, để anh có thể yên tâm rời khỏi thế gian. Thật ra, Giai Kỳ đều biết, chỉ là cô không muốn lấn sâu vào sự thật đó mà thôi, tôi hiểu tâm tư của Giai Kỳ, có đôi lúc cô sẽ nhìn thấy Nguyễn Chính Đông ở một nơi nào đó, ví như trong giấc mơ, ví như ở một nơi mà cô và anh đã đi qua. Nhiều năm qua đi, Giai Kỳ vì anh mà tiếp tục sống, cũng vì chính bản thân mình mà sống hạnh phúc. Vì đoạn tình cảm này mà yên yên ổn ổn chờ đợi anh. Vì lời hẹn ước 100 năm sau của họ mà mỉm cười.
Cô yêu anh, có không thể nói. Thời gian qua đi, cô luôn ở đây nhưng Nguyễn Chính Đông lại không thể tiếp tục chờ đợi cô yêu anh, anh cho rằng từ đầu đến cuối cô đều yêu Mạnh Hòa Bình cho nên anh yên tâm rời xa cô, thế nên cô cũng muốn để anh an tâm rời xa thế giới này. Cả Giai Kỳ và Nguyễn Chính Đông đều muốn nhìn thấy đối phương được hạnh phúc, nhưng họ lại không biết như thế chính là làm đau đối phương.

Hen-dep-nhu-mo-Tinh-yeu-pha-le-Chi-voi-120000d

Cô lại không thể nói, thật ra cô đã gặp anh, trong lúc anh đợi cô, cô thật sự đã yêu anh.
Nhiều năm nay, cô dùng khoảng thời gian rất dài rất dài, mới học được cách kết thúc, bắt đầu yêu lại một người.
Nhưng anh lại không thể ở đó, anh lại không có thời gian cho cô.
Lúc cuối cùng, anh cho rằng người cô yêu không phải là anh, cho nên, anh yên tâm rời xa.
Như thế, cô làm cho anh yên tâm rời xa bản thân mình.
"Đến cuối cùng, em đã yêu anh, nhưng em vĩnh viễn cũng sẽ không nói cho anh biết, bởi vì, em sợ anh cảm thấy không kịp, sợ anh sẽ áy náy với em.
Sợ anh sẽ cảm thấy có lỗi với em, sợ anh sẽ không yên tâm."
Anh và cô giao hẹn một trăm năm, cô sẽ không thay đổi, cô sẽ nhớ mãi, nhớ mãi, một trăm năm.
Cô sẽ nhớ mãi.
Một trăm năm của anh và cô.
Cô nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình, bởi vì nếu cô đau lòng, vậy người yêu thương cô sẽ còn buồn hơn cô.
Cô nhất định sẽ sống hạnh phúc, bất kể là lúc nào, ở đâu, đều sẽ hạnh phúc.
Cô đã đồng ý với anh, nhất định phải làm cho bản thân mình hạnh phúc.
Kiếp này, kiếp này, cô chầm chậm ngẩng đầu, kiếp này cô sẽ không cho pháp bản thân mình rơi lệ nữa, bởi vì có một người, anh ấy sẽ đau lòng.
Cô sẽ sống thật tốt, sống hạnh phúc, yên ổn sống nốt kiếp này, phải thể nghiệm tất cả hạnh phúc, bởi vì, anh sẽ biết, sẽ đau lòng, cho nên, cô càng phải sống thật tốt, khiến cho bản thân mình sống hạnh phúc, sống tốt từng ngày, từng giờ, từng phút, từng giây.
Cô đeo nhẫn lên cổ, bởi vì như thế, bởi vì nó kề sát tim, nó sẽ đập cùng với tim cô, cùng với mạch máu, cùng đập, nó sẽ mãi mãi ở đó, giống như anh, mãi mãi ở đó.
Cô nhất định sẽ sống hạnh phúc, yên yên ổn ổn, thể nghiệm tất cả những việc tốt đẹp nhất ở kiếp này, tất cả xúc cảm trong sinh mệnh.
Cô sẽ sống tốt từng ngày, từng giờ, từng phút, cho đến tận lúc anh, cười tươi từ nơi xa, cho đến tận lúc anh, nhất định đều phải biết.
Cuộc sống này luôn náo nhiệt như thế. Giai Kỳ chưa từng hối hận, bởi vì khi cô quay đầu nhất định sẽ nhìn thấy anh mỉm cười với cô. Giống như sợi dây chuyền này luôn ở trên cổ, giống như anh luôn ở trong tim cô, chỉ cần quay đầu nhất định sẽ nhìn thấy.
Em đừng cho rằng anh đợi em
Là do anh chưa gặp được một người tốt thôi
Nếu mà gặp được, làm gì có chuyện đợi em
Nhưng Vưu Giai Kỳ, đã nhiều năm như vậy anh vẫn chưa tìm được người thứ hai như em.
Trong khoảng khắc sinh tử, hóa ra mới biết tất thảy chỉ như một giấc mộng.
Nhu tình tựa thủy-Giai Kỳ như mộng
Tình mềm như nước-Hẹn đẹp như mơ
Anh đã dùng cả đời để đợi em, còn em, sẽ dùng cả đời này để nhớ anh.
Anh vẫn luôn luôn ở đó, chưa từng rời xa.
Giống như chiếc nhẫn ấy, luôn kề sát con tim, luôn luôn ở đó.

Bởi vì cô không còn cách nào, giữ anh ở lại, bởi vì cô không kịp nói cho anh biết, cho nên, phải dùng đến cách này, đeo nhẫn lên cổ, để nó nằm sát con tim, cùng đập với con tim, với mạch máu, chỉ có như vậy, anh mới chưa từng rời xa, còn cô, chỉ có như vậy, chỉ như vậy, sẽ thay anh sống hết quãng đời không trọn vẹn này.
Chỉ có như vậy, đời này kiếp này, chưa từng rời xa.
Hình ảnh chiếc nhẫn được lồng vào sợi dây chuyền đeo trên cổ Giai Kỳ như chứng minh hai con người thật sự ở bên nhau. Giai Kỳ không còn cách nào nên mới đành hèn mọn như thế, dè đặt như thế. Cuối cùng, mới có cảm giác anh luôn ở bên cạnh mình.

Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt.

Tình yêu không nhất thiết phải là bên nhau thiên trường địa cửu. Thời gian thích hợp để gặp một người tri kỷ đã là hạnh phúc, thời gian thích hợp để gặp một người thích là hạnh phúc trọn vẹn.

lc3bac-cc3b2n-tre1babb-chc3bang-ta-te1bbab-be1bb8f-cho-re1bab1ng-c491c3b3-che1bb89-lc3a0-me1bb99t-cue1bb99c-tc3acnh

"Gặp đúng người, đúng thời điểm là Hạnh phúc
Gặp đúng người, sai thời điểm là Bi thương
Gặp sai người, đúng thời điểm là Bất lực
Gặp sai người, sai thời điểm là Thê lương."

Hình ảnh Vưu Giai Kỳ đeo chiếc nhẫn thay cho mặt dây chuyền, với lí do: tay trái đeo đã đeo nhẫn kết hôn, tay phải làm việc, vì thế, đeo lên dây chuyền để gần tim.
Mỗi lần cô thở là mỗi lần cô sống cho cả ước vọng của cả cô và anh, sống cho một cuộc đời không trọn vẹn của Nguyễn Chính Đông.
Không có hình ảnh của chồng Giai Kỳ, chỉ có đứa con tên là Kỷ Niệm. Cho đến cuối cùng, Giai Kỳ vẫn sống, vẫn bắt đầu cuộc sống mới, với một người chồng mới, không phải là Mạnh Hòa Bình.
Cả câu chuyện là một sự hồn nhiên đầy bi kịch, bởi vì cả nước mắt và nụ cười cùng song hành với nhau. Kết thúc luôn dựa vào cái bóng của duyên phận, mà đời người luôn bị bao trùm bởi cái bóng khổng lồ ấy.
Lựa chọn lần thứ nhất là yêu Nguyễn Chính Đông.
Lựa chọn lần thứ hai là không nói cho Nguyễn Chính Đông biết tình yêu đó.
Để khi anh chết rồi, cô vẫn lựa chọn lên máy bay như mong ước của anh. Càng quay đầu, càng đau thương. Nếu đã có cơ hội gặp lại nhau ở một trăm năm sau thì sao lại phải đau thương cho một lần chia cắt nhất thời.
Hòa Bình, Giai Kỳ, Chính Đông, ba nhân vật, số phận của họ lồng vào nhau. Họ yêu thương nhau, nhường nhịn, nhưng cũng đầy chấp nhất, vì mong muốn đối phương hạnh phúc mà làm tổn thương chính bản thân mình. Ai cũng có một mối tình đầu để nhớ... Ai cũng có một tình yêu khắc cốt ghi tâm...
Mạnh Hòa Bình, anh là mối tình đầu, là hoài niệm của Giai Kỳ. Anh đại diện cho tình yêu thời mãnh liệt và đau khổ, liên quan đến sự tự trọng của cha con Giai Kỳ.
Chính Đông-Giai Kỳ, tình yêu như hoa như mộng, phảng phất như pháo hoa trên bầu trời, rất đẹp nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc. Có đẹp như thế mới khiến người ta khắc cốt ghi tâm, nhớ trọn cả một đời.
Chính Đông-Giai Kỳ, tình yêu như trò đuổi bắt, đến khi Giai Kỳ nhận ra thì Chính Đông đã không còn đợi được nữa.

Thật ra, anh luôn ở đó, từ đầu đến cuối anh đều ở nơi đó, chỉ cần cô quay đầu lại, cô sẽ có thể nhìn thấy anh.

Anh luôn đợi cô.

Chính Đông luôn nghĩ Giai Kỳ đã không kịp yêu anh, nhưng... cô đã yêu, giống như anh yêu cô, toàn tâm toàn ý, dùng toàn bộ sức lực để yêu anh... nhưng anh cũng đã không còn cơ hội để biết được điều ấy.

Qua thời gian lâu như vậy, cô mới biết, hóa ra đã sớm từ thời khắc đó, cô gặp được anh
Anh nói: “Kiếp này anh không thể, cho nên, kiếp sau anh nhất định sẽ đợi em, anh đợi em sớm hơn tất cả những người khác, gặp em sớm hơn một chút.”
Cô lại không thể nói, thật ra cô đã gặp anh, trong lúc anh đợi cô, cô đã thật sự yêu anh.

Nhiều năm nay, cô dùng khoảng thời gian rất dài rất dài mới học được kết thúc, mới học được bắt đầu yêu lại một người.
Nhưng anh lại không thể ở đó, anh lại không có thời gian cho cô.

Chính Đông – Giai Kỳ, lời hứa tình yêu trăm năm không đổi.

Anh và cô giao hẹn một trăm năm, cô sẽ không thay đổi, cô sẽ nhớ mãi, nhớ mãi, một trăm năm.

Cô sẽ nhớ mãi

Một trăm năm của anh và cô

Như ai đó đã nói, tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở. Đau xót ăn mòn trái tim con người.
Một câu chuyện đẹp, đẹp đến đau lòng!
Tạm biệt, tạm biệt Chính Đông, tạm biệt Giai Kỳ, tạm biệt Hòa Bình!
Anh nói anh đợi cô, bao lâu anh cũng đợi, anh sẽ mãi mãi ở bên cô, giống như thiên sứ luôn bảo vệ cho cô. Anh nói ngay cả khi trái tim anh ngừng đập, anh vẫn mãi yêu cô, ko phải anh rời bỏ cô, anh chỉ là hóa thành ngôi sao bắc đẩu trên bầu trời kia, vĩnh viễn dõi theo cô, vĩnh viễn bảo vệ cô, vĩnh viễn chúc phúc cho cô, ước hẹn của anh đối với cô 100 năm không đổi. Cô hẹn anh trong kiếp lai sinh, anh nhất định phải sớm đến tìm cô, để tình yêu của họ bắt đầu một lần nữa, cô nói cô sẽ luôn ở nơi mà anh vẫn biết, cô đợi anh ở đó, đợi anh đến cùng cô nối tiếp mối duyên này.
Nguyễn Chính Đông, Vưu Giai Kỳ, Mạnh Hòa Bình. Tất cả họ đều chưa từng hối hận, cho dù có kiếp sau vẫn sẽ như lúc bắt đầu. Cho dù là kẻ đến trước, người đến sau nhưng họ vẫn yêu hết mình, không phân biệt.
Không trải qua mất đi, không biết đó là trân quý; không mất mà phục hồi, không hiểu là đau xót.
Cho dù là Giai Kỳ lựa chọn Nguyễn Chính Đông hay Mạnh Hòa Bình thì cuối cùng người kia vẫn sẽ tổn thương. Thế nên, Phỉ Ngã Tư Tồn đã lựa chọn để Chính Đông ra đi, không còn cách nào khác cho câu chuyện ba người này nên cái kết thúc này đã được cho là trọn vẹn.
Cảm ơn Phỉ Ngã Tư Tồn đã viết ra câu chuyện cảm động như thế. Nhờ vào câu chuyện này tôi đã sống không chỉ vì chính bản thân mình mà còn vì những người luôn yêu thương tôi và cả những người ghét tôi.

~END~


Nguồn: truyen.org

12 nu than | de ba