Cái gì cũng có giới hạn...

Cái gì cũng có giới hạn dành cho nó...
Kim đồng hồ điểm 00:00 là giới hạn cho một ngày...
Buông xuôi là giới hạn của sự mệt nhoài
Chia tay là giới hạn cho một tình yêu
Khoảng cách là giới hạn lớn nhất giữa hai người
Anh và em - đã đạt đến giới hạn rồi.

Khi mọi thứ chạm vạch giới hạn, thì bằng cách nào đó, mọi thứ đã dừng lại - kết thúc - chấm hết .
Thế là quá đủ.
Cố quên đi là vừa.
Em rồi sẽ quên
Quên quá khứ
Quên đau thương
Quên tình yêu cũ kĩ
Và em quên cả anh.
Tự tay đặt cái kết cho chúng ta
Anh đừng trách em
Vô tình hay nhẫn tâm
Vô tình để không mắc thêm sai lầm, để không còn ngu ngốc dại khờ
Nhẫn tâm để tự bảo vệ bản thân
Em thế này, cũng tự dựa vào bản thân mà có
Em yêu anh
Đúng!
Em yêu anh rất nhiều... rất sâu... rất đậm
Nhưng...

Dù em có yêu anh nhiền hơn đi nữa
Thì tình yêu của em cũng chỉ thế thôi
Em không còn đủ rộng lượng để chia sẻ tình yêu
Em chẳng còn cò thể bao dung dang rộng vòng tay đón anh về
Em cũng không thể mạnh mẽ để chống chọi với nỗi đau nữa
Dù anh hay là em - không ai thể vượt qua giới hạn này được . Đừng cố chấp nữa anh à!
Em chỉ có thể như thế này thôi
Rời xa vòng tay anh
Từ bỏ cái hạnh phúc vốn đã mong manh này
Chấm hết tất cả
Bước đi
Thế thôi
Hết rồi!
Em quên rồi - Anh cũng quên đi thôi. Đừng gọi em, đừng tìm kiếm em nữa. Em khác rồi, em quên mọi thứ và em quên cả anh...
Để giờ em ngồi đây - ngồi trong góc tối của chính mình để tập quên đi một hồi ức
Tập quên đi anh...
Và tập quên đi cả quá khứ của chính bản thân em.