"Chân Thành Thâm Tình": Liệu Cận Hàn Bách Có Phải Là Tra Công?

Hôm trước đọc xong bộ Chân Thành Thâm Tình ở nhà Mr. Downer lúc nửa đêm, mình xúc động đến mức muốn bật máy lên review ngay và luôn, nhưng sáng hôm sau ngủ dậy, tự nhiên cảm xúc lại cứ lấn cấn. Nên hôm nay muốn ngồi 8 với mọi người một chút về nhân vật công - Cận Hàn Bách trong truyện.

Để mình tóm tắt sơ lại cho những ai đọc lâu quá rồi quên mất nội dung nhen.

Cách đây 10 năm, Cận Hàn Bách lần đầu gặp gỡ tiểu thiếu gia Kiều Nhiên và ngay lập tức nhất kiến chung tình. Anh dùng mọi cách theo đuổi cậu, cuối cùng hai người cũng thành đôi. 5 năm yêu đương, đó là quãng thời gian mặn nồng và hạnh phúc nhất của cả hai. Họ yêu nhau mãnh liệt, đào cả tâm cả phế mà yêu đối phương. Thế nhưng, cuối cùng vì sai lầm của mình, Kiều Nhiên đã gián tiếp hại chết cha của Cận Hàn Bách, trong cơn đau đớn, anh đã vô tình đuổi cậu đi. Không ngờ, đó cũng là lần cuối cùng hai người gặp nhau…

Vài năm sau, thiếu niên MB Ôn Đình “tình cờ” gặp gỡ được Cận tổng, chỉ vì một câu hỏi tên (ngày xưa, lúc vừa quen, Kiều Nhiên đã hỏi tên Cận Hàn Bách đọc là Bách hay Bạc, từ đồng âm khác nghĩa của TQ ý mà, và giờ Ôn Đình hỏi y chang như cách Kiều tiểu thiếu gia từng hỏi) mà gây ấn tượng được với anh. Thế là anh mang cậu bé ấy về nhà. Ôn Đình rất ngoan, rất đẹp, cực kỳ an phận và đặc biệt đối xử tốt với Cận Hàn Bách bằng cả tấm lòng. Vì vậy, anh dần dần dung túng cậu trong rất nhiều việc, không chỉ cho cậu ở lại nhà, còn đưa thẻ cho cậu tiêu xài, không từ chối việc cậu tiếp xúc thân mật với mình, thậm chí thỉnh thoảng còn mang cậu đến dự các buổi tiệc thượng lưu.

Thế nhưng, Cận Hàn Bách thật sự không yêu Ôn Đình. Cũng không tự mình chạm vào cậu bao giờ. Nếu không phải vì Ôn Đình rất yêu anh, luôn tìm cách dính lên người anh cầu hoan, thì có lẽ cả đời Cận Hàn Bách cũng chưa chắc chủ động muốn xxoo cùng Ôn Đình. Nhưng, anh cũng không từ chối cậu…

Tuy nhiên, sự đối đãi anh dành cho Kiều Nhiên khác biệt một trời một vực so với Ôn Đình.


Giống như lúc ở trên giường, trước đây Kiều Nhiên chỉ cần dùng ánh mắt nói với Cận Hàn Bách: “Anh yêu, em muốn.” Cận Hàn Bách tự nhiên sẽ nâng cậu trên tay mà cẩn thận hầu hạ, kiên trì ngậm lấy, ôn nhu an ủi, mãi đến khi cậu rưng rưng bắn ra. Cận Hàn Bách sẽ dùng ngón tay lau khoé mắt cho cậu, sau đó trân trọng hôn lên mắt, hoặc nhẹ nhàng hôn lên miệng, dùng yêu thương tràn ngập mà dỗ dành.

Còn bây giờ, Ôn Đình ngay cả làm trơn mở rộng đều tự mình chuẩn bị tốt khi tắm rửa, cậu quỳ gối bên chân Cận Hàn Bách, từng chút từng chút hôn lên, rồi dùng môi lưỡi ngậm lấy của anh, cuối cùng chính mình ngồi lên, vành mắt đỏ ửng mà tự giác động. Sau khi bắn ra, Ôn Đình mềm nhũn nằm nhoài trên người Cận Hàn Bách, ôm lấy cổ anh thật chặt, thân thể run rẩy, vùi mặt vào cổ anh mà thở dốc kịch liệt.

Sau đó, bàn tay cậu run run lau sạch nước mắt, đưa xuống dưới thân của Cận Hàn Bách mà cởi bỏ áo mưa, ánh mắt nhìn anh lộ ra một nụ cười thoả mãn cùng một chút rụt rè.


Hay như lúc anh từ chối thẳng khi cậu bày tỏ tình cảm của mình…


Ôn Đình nhìn người đàn ông ngồi trước mặt mình, nghe thấy anh mở miệng nói: “Nếu thích… Thì cứ thích tiền của tôi đi. Như vậy sẽ khiến cậu hạnh phúc nhất, cũng sẽ lâu dài.”

Cận Hàn Bách hôn một cái ở mi tâm của Ôn Đình, âm thanh ôn nhu như vậy nhưng lại thập phần lãnh đạm: “Chỉ cần đừng thích con người của tôi, những gì cậu muốn tôi đều có thể cho cậu.”

Mi mắt Ôn Đình run lên, cậu xê dịch ánh mắt, không tiếp tục nhìn anh.


Ôn Đình biết sự hiện hữu của người gọi là Kiều Nhiên. Rất nhiều lúc, cái tên Kiều Nhiên xuất hiện trong cuộc sống của cậu và Cận Hàn Bách. Có vài lần, cậu vô tình gợi hỏi về người này, mỗi lần như vậy, Cận Hàn Bách đều không muốn trả lời cậu.

Thật ra, Ôn Đình cũng chính là Kiều Nhiên trọng sinh!

Càng ngày, Ôn Đình càng làm Cận Hàn Bách phải chú ý, bởi vì từ trong thần thái, ánh mắt, hành động, cử chỉ… cậu đều giống Kiều Nhiên một cách kỳ lạ. Cuối cùng, sau vài lần thử cậu, cuối cùng Ôn Đình cũng thú thật bí mật lớn nhất của mình cùng Cận Hàn Bách. Và tất nhiên, sau đó mọi thứ đều tốt đẹp trở lại, hai người cùng nắm tay sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.


Trả lời câu hỏi trong hình, mình luôn nghĩ, Cận Hàn Bách dẫu sao đi chăng nữa, vẫn đúng là tra công. Nếu Kiều Nhiên không trọng sinh, Cận Hàn Bách sẽ giữ Ôn Đình ở lại cả đời. Không yêu cậu, không mở cửa trái tim cho cậu đi vào, nhưng vẫn cho cậu một mái nhà, một sự dung túng chiều chuộng, và trên hết, là một niềm hy vọng lớn lao. Không hiểu sao, mình ghét vụ thế thân, và ghét cả việc chưa dứt tình, chưa quên được người cũ mà đã bắt đầu một đoạn quan hệ với người sau đến vậy. Nhắc đến việc này, mình lại thích cách cư xử của Ngô Cảnh An trong Có Giỏi Bẻ Thẳng Tôi. Nhiều năm trước, Tỉnh Trình là mối tình đầu, là tất cả của cậu. Khi đó ai dám bảo Cảnh An không đào cả tim gan ra mà yêu; lúc chia tay rồi, cậu cũng day dứt nhiều năm lắm chứ. Nhưng đến khi yêu Hứa Huy, cũng là lúc Cảnh An đã dứt lòng mình hoàn toàn, không còn dây dưa gì với mối tình đầu năm nào nữa. Hay như Vương Cẩm trong Dáng Vẻ Anh Thích Em Đều Có cũng vậy. Cũng là tự mình rũ bỏ hẳn đoạn tình cảm xưa cũ đi rồi, mới một lòng một dạ yêu đương cùng Ngạn Dung.

Chính vì vậy, dù nội dung bộ Chân Thành Thâm Tình này khá hay, tính cách và tình yêu của thụ đã làm mình vừa thương vừa cảm động, thậm chí là bật khóc vì cậu. Nhưng vì lấn cấn lối hành xử của Cận Hàn Bạc, nên mình không muốn review như một cách giới thiệu đây là bộ yêu thích của mình đến với mọi người. Chỉ để dành ở đây, để tâm sự cùng các bạn cách nghĩ về bộ truyện này, về nhân vật Kiều Nhiên - Cận Hàn Bạc - Ôn Đình mà thôi… Nói cho mình biết với, bạn nghĩ gì về chuyện tình “tay ba” này?