Già Thiên – Quá Khứ Của Vị Nữ Đại Đế Mạnh Nhất “Ngoan Nhân Đại Đế”

1. Giới Thiệu Truyện

Tên tác phẩm: Già Thiên
Tác giả: Thần Đông
Thể loại: Tiên hiệp, Dị giới, Huyền Huyễn
Độ dài: 1896 chương
Trạng thái: Hoàn thành
Nhân vật chính: Diệp Phàm

Già Thiên là một bộ tiên hiệp cổ điển rất nổi tiếng của tác giả Thần Đông. Không như những bộ tiên hiệp khác với sự mở đầu là trọng sinh, xuyên không, hoặc nhân vật chính là phế vật nghịch tập trưởng thành, Già Thiên kể về nhân vật chính bình phàm trải qua những nguy hiểm đầy hấp dẫn để trưởng thành.

Là một bộ tiên hiệp cổ điển, Già Thiên không có quá nhiều những tình tiết về tình cảm nam nữ. Phần lớn là quá trình nhân vật chính trưởng thành, cùng với các mối quan hệ từ các nhân vật khác. Trong tác phẩm ngoài điểm nhấn là nhân vật chính ra, không thể không kể tới hệ thống các nhân vật phụ. Khi đọc truyện ta sẽ một phần nào đấy nhìn đến cuộc đời của các nhân vật khác không kém phần đặc biệt.

2. Ngoan Nhân Đại Đế

Có thể nói mỗi vị đại đế trong Già Thiên đều có một quá khứ bi thương riêng. Đối với vị nữ đế mạnh nhất, chính là Ngoan Nhân Đại Đế cũng vậy. Ngay từ lúc đầu, thể chất của nàng thậm chí không bằng phàm thể, không có thiên phú, không thể tu luyện. Thế nhưng vì một chấp niệm, nàng lại nghịch thiên để trở thành một nữ đế mạnh nhất.

Nàng vốn không có cha mẹ, chỉ có một ca ca cùng nhau nương tựa. Cả tuổi thơ nàng tuy nghèo khó nhưng mỗi ngày đều vui vẻ. Ca ca của nàng vì muốn cho nàng vui vẻ đã tặng nàng một chiếc nhẫn làm từ đồng xanh, tuy thô sơ nhưng nàng vẫn xem nó là bảo bối. Sau này, khi Vũ Hóa Thần đi ngang thấy vị ca ca tư chất hơn người, là kỳ tài hiếm gặp, còn đối với cô bé thì không thấy tiền đồ nào cả. Vậy nên mặc cho nàng kêu khóc, hắn cũng cường ngạnh mang đi vị ca ca của nàng. Trước khi đi, ca ca của cô bé đã mang đi món đồ chơi duy nhất của cả hai là chiếc mặt nạ quỷ, để lại chiếc nhẫn cho nàng, cùng một lời hứa ngày nào đó sẽ trở về tìm nàng. Thiếu nữ cuối cùng cũng đợi được hắn về, nhưng lúc này chỉ là một thi thể.

Từ một cô bé yếu ớt, nàng đã bước vào con đường tu luyện. Nàng từ hai bàn tay trắng, trải qua trăm cay nghìn đắng mà tu thành Đại Đế đứng trên vạn người, chỉ để chờ đợi vị ca ca của nàng. Vốn có thể thành tiên lại cố chấp chờ đợi một người trong luân hồi.

Tại núi Côn Luân, trên một vách núi có một bộ quần áo dính đầy màu máu, được hỗn độn bảo vệ, hai mươi mấy vạn năm trôi qua vẫn y nguyên bất hủ, trôi nổi trên vách núi, bên cạnh dựng một tấm bia, phát sáng rực rỡ. Tục truyền Ngoan Nhân Đại Đế vung tay chém rơi sao trên trời, mang về để luyện thành tấm bia này.
Trước vạn tọa long thủ phong, còn có một khu vực an toàn, trên một khối đá núi khổng lồ có hơn mười ngôi sao to như nắm đấm gắn ở chính giữa, sinh ra ánh sáng nhu hòa. Trên đá núi có khắc chữ: "Ta phải chết rồi, ai...có thể thay ta chăm sóc muội muội"?
Người khắc chữ tựa hồ sinh mệnh lực khô kiệt, khắc rất ẩu tả thô thiển, có một số chỗ rất mờ, có một loại cảm xúc tuyệt vọng và tâm sự chưa được hoàn thành. Tinh thần luân chuyển, một hình ảnh xuất hiện, như là hình chiếu của lịch sử, được lực lượng của tinh thần tái hiện tại nhân thế. Một đạo thân ảnh mơ hồ xuất hiện, hắn thì thầm tự nói, như là không buông được bầu trời sao ngoài kia, tay vuốt một chiếc mặt nạ quỷ, hết sức mất mát: "Thần huyết, yêu huyết, phật huyết đều đã đổ lên trên nó, lập tức sẽ đến phiên ta rồi, chết không sao cả, nhưng ai có thể giúp ta chiếu cố muội muội, nàng còn quá nhỏ, ta không yên lòng được."
Thân ảnh mơ hồ đó hướng về người bên cạnh mà cầu xin, nếu như có thể quay lại bên kia trời sao, xin bọn họ nhất định không được quên, giúp hắn nuôi lớn muội muội.

Ngoan Nhân Đại Đế sau khi tìm được nơi này, vẫn còn nguyên vẹn vết tích của năm đó, vị ca ca mà nàng luôn tìm kiếm trước khi chết vẫn không yên lòng về nàng. Cuối cùng, nàng hái sao bắt trăng, luyện hóa một mảnh tinh vực bảo vệ lời nói và tư niệm sau cùng kia, đem khối đá này vĩnh viễn lưu lại, cùng thời gian tồn tại bất hủ. Sau cùng, thiếu niên cũng không thể chạy thoát số mệnh, đổ máu vẫn lạc tại bờ hồ núi Côn Lôn.

Trong phần mộ, thấy được hơn mười mảnh nhỏ, ghép lại thành một cái mặt nạ quỷ, làm bạn trước một bộ huyết y. Mặt nạ quỷ tràn đầy vết nứt, như khóc không khóc, như cười chẳng cười, trong nụ cười chứa đau thương, trong đau thương cũng có vui cười, cùng dấu vết trên Thôn Thiên Ma Quán giống nhau như đúc! Chiếc mặt nạ đó mặc dù làm từ đồng thường, chế tác thô thiển, nhưng nó đã có một loại thần vận khó hiểu, đặt ở trong mộ, làm lòng người rung động. "Ta chỉ không an lòng muội muội......."
Ở trong phần mộ đó, từ trên chiếc mặt nạ quỷ vỡ vụn kia, lại có một thanh âm yếu ớt truyền ra, mang theo di hận, mang theo bất cam, mang theo cầu khẩn, như vượt qua thiên cổ mà đến: "Không muốn thành tiên, chỉ vì ở trong hồng trần này chờ người quay lại."
Một thanh âm của nữ tử như từ trên chín tầng trời kia truyền tới, làm chư thần cũng không chịu được phải run rẩy, dưới bầu trời, mình nàng độc tôn, tuyển chọn một con đường mà thế nhân chẳng thể lý giải.

Diệp Phàm chính là chuyển thế của vị ca ca kia, nhưng bản thân hắn lại không tin vào luân hồi, cho rằng mình là mình, thiếu niên nọ là thiếu niên nọ. Ngoan Nhân vốn muốn chờ khoảng khắc Diệp Phàm thành tiên sẽ ra tay đem kí ức của thiếu niên thức tỉnh nhưng cuối cùng nàng lại buông xuôi.

Hai đóa hoa khác nhau, kiếp này, kiếp sau tuy cùng một người nhưng lại là hai tính cách khác nhau, người càng bảo “ta là ta, người kia là người kia”...nhưng nàng vẫn chờ đợi một người.