Họ đã bên nhau trọn đời như vậy đấy...!

Gập quyển sách lại, khẽ nhắm mắt, bên tai như vẫn vang lên câu nói của nam nhân vật chính trong "Bên nhau trọn đời" của nhà văn Trung Quốc- Cố Mạn với mẹ cô gái mình hết mực yêu thương, cũng là người đã gián tiếp đẩy gia đình anh vào cảnh nhà tan, cửa nát....

Họ cho tôi mười năm nhưng tôi cần Mặc Sênh cả đời....Tôi đầu hàng hiện thực!....

Vô tình đọc được tác phẩm này vào đêm qua, sau khi vừa hoàn thành xong bài vở trên trường. Lối hành văn nhẹ nhàng nhưng da diết, như từng giọt cà phê đặc quánh chậm rãi rơi, từng giọt, từng giọt một...trong đêm mùa đông yên tĩnh....

Bảy năm cho một sự chờ đợi.
Bảy năm của biết bao hồi ức trải dài qua ngày tháng.
Yêu thương thành oán hận.
Mong nhớ hoá căm thù.

Bảy năm, một đời người trượt dài xuống hố sâu tuyệt vọng. Những tưởng thời gian có thể xoá nhoà tất cả, mọi nỗi đau rồi cũng sẽ được chữa lành dưới bàn tay của "Quên lãng" ...nhưng, với người đàn ông đó, dường như năm tháng chỉ thổi bùng lên ngọn lửa khát khao đang âm ỉ dưới lớp tro mang tên KÝ ỨC.
Anh vẫn yêu thương, vẫn chờ đợi một người dẫu biết rằng tình yêu ấy chỉ mang lại tổn thương và nước mắt....

- Đau? Em cũng biết đau?

Đau là cảm giác trống vắng hãi hùng khi tỉnh giấc nhớ ra em đã đi xa, không còn nhìn thấy nụ cười trẻ con của em. Là sự thất thần vô cớ khi làm bất cứ việc gì. Là nỗi cô đơn trống hoác sau những cuộc vui ồn ào mỗi lần ăn mừng thắng lợi vụ án!

Làm sao em hiểu được!?

Lúc đó, em đang trong vòng tay của một người đàn ông khác!

"Mặc Sênh đứng đợi anh ở bên kia đường, lưng đeo túi, bận áo len cổ bẻ, cúi đầu như đang đếm ô gạch lát đường.

Đèn đỏ. Dĩ Thâm dừng bước, từ xa anh đã nhìn thấy Mặc Sênh.
Có rất nhiều thứ không thay đổi. Cô ấy vẫn thích mặc áo len, hai bảy hai tám tuổi vẫn ăn mặc như một học sinh. Khi đứng đợi, vẫn có thói quen cúi xuống đếm gạch lát đường.

Có lần đợi lâu quá cô ấy đã phát bực với anh: "Dĩ Thâm, em đã đếm đến chín trăm chín mươi chín anh mới đến, lần sau nếu để em đếm đến một nghìn thì em sẽ mặc kệ anh"

Một lần khác, khoa Luật có cuộc họp đột xuất. Cuộc họp dài lê thê cuối cùng cũng kết thúc, anh chạy đến chỗ hẹn, nhưng lần này Mặc Sênh lại không hề giận dỗi, chỉ nhìn anh vẻ tội nghiệp, nói:

"Dĩ Thâm, em đã đếm mấy lần chín trăm chín mươi chín rồi."
Còn bảy năm nay, anh đã đếm bao nhiêu lần chín trăm chín chín?
Không phải không nghĩ đến bỏ cuộc, chỉ là không có cách nào đếm đến một nghìn!...."

Có lẽ, không chỉ tôi mà ngay đến Mặc Sênh cũng không thể lường trước ngày cô bước ra khỏi cuộc đời Dĩ Thâm vào buổi sáng nghiệt ngã của 7 năm trước, vận mệnh đã đẩy người đàn ông ấy vào chuỗi ngày đợi chờ trong vô vọng. Hay, cô không thể tin rằng trên đời này vẫn còn tồn tại một tình yêu thuỷ chung đến thế?

Nếu ai đó bảo rằng chắc là vì Mặc Sênh xinh đẹp, dịu dàng và tài giỏi lắm nên mới được một người đàn ông ưu tú như Dĩ Thâm yêu nhiều như vậy, nhưng xin thưa, suy nghĩ của bạn hoàn toàn sai lầm!

Đấy chỉ là một cô gái bình thường như bao cô gái khác, không xinh xắn, chẳng dịu dàng mà lại rất ư là lười học và ngốc nghếch, hâm dở (chưa kể là mặt dày đấy nhá) Bằng chứng là hầu như chả bao giờ thấy cô ta chịu lên lớp tự học và cuối học kỳ nào cũng phải xách bài vở sang nhờ Dĩ Thâm giảng hộ.

Tuy nhiên, tình yêu thì chẳng khi nào có lời giải thích hợp lý riêng cho nó. Định mệnh đã kéo họ đến gần nhau, không do bất kỳ sự tương đồng nào về ngoại hình, trí tuệ hay tính cách mà chỉ đơn giản bởi hai từ DUYÊN PHẬN.

Như Dĩ Thâm đã từng nói:Mặc Sênh là tia nắng ấm áp, mạnh mẽ, xuyên thẳng lớp mây tầng tầng lớp lớp và đi thẳng vào tim anh, là tia nắng mà cả cuộc đời này Dĩ Thâm không bao giờ có thể chối từ được....

Vâng, anh yêu Mặc Sênh chỉ đơn giản bởi đấy là cô, không kiểu cách, không màu mè nhưng thuần khiết hệt một đoá bồ công anh rung rinh trong nắng....

Vì Mặc Sênh, anh có thể quên đi tất cả, thậm chí là mối thù của gia đình, quên đi hình ảnh người cha yêu thương nằm bất động giữa vũng máu lênh láng hay dáng mẹ gầy oằn đi trong nỗi đau mất mát. Mười tuổi, Dĩ Thâm đã cùng lúc mất đi cả cha lẫn mẹ, sống lặng lẽ giữa vô vàn ám ảnh cùng hối tiếc, thế mới hay tình yêu anh dành cho người con gái ấy lớn lao đến nhường nào...

"Anh đứng dậy mở cửa sổ, không khí lạnh từ bên ngoài tràn vào, từ cửa sổ tầng mười nhìn ra một khoảng không bao la khoáng đạt hiện ra trước mắt Dĩ Thâm, làm vơi đi tâm trạng nặng nề do câu chuyện bà Mai gợi lại. Khi cha chết, Dĩ Thâm mới hơn mười tuổi, còn nhỏ tuy thông minh nhưng anh sao có thể hiểu được những ngoắt ngoéo phức tạp của cuộc đời.

Chỉ nhớ một hôm đi về học về thấy cha buổi sáng còn khỏe mạnh đã nằm trong bệnh viện, người đầy máu, đã tắt thở. Sau đó mẹ anh vốn khỏe mạnh cũng lâm bệnh, anh bỗng chốc trở thành đứa trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ. May người hàng xóm, đồng thời là bạn của cha anh nhận nuôi anh. Câu chuyện bi thảm sau này lớn lên anh mới biết.

Khoảng những năm 80, cha Dĩ Thâm vay tiền ngân hàng đầu tư bất động sản, nhưng khi công trình xây dựng mới được một nửa thì ngân hàng thay đổi chính sách cho vay, vì vậy ông phải trả nợ trước thời hạn. Ông Triệu Thanh Nguyên chính là giám đốc ngân hàng thành phố Y hồi đó, giám đốc ngân hàng địa phương có quyền quyết định có thu hồi vốn cho vay hay không. Cha Dĩ Thâm sau nhiều lần tác động, cuối cùng đã khiến ông Triệu Thanh Nguyên đồng ý gian hạn cho thời gian trả nợ.

Tuy nhiên ông Triệu Thanh Nguyên chỉ hứa suông mà không có hành động cụ thể, vậy là công sức, tiền bạc của cha Dĩ Thâm coi như đổ xuống sông xuống biển. Ông vẫn phải trả nợ theo chính sách mới, công trình xây dựng của ông đành bỏ dở, chủ xây dựng và bên vật liệu đòi nợ ráo riết, trong khi chạy trốn con nợ, ông bị ngã từ trên tầng đang xây dở và chết tại chỗ. Trong khi đó, ông Triệu Thanh Nguyên vẫn ung dung thăng tiến, lên tới chức thị trưởng. Mặc dù không trực tiếp gây ra cái chết của cha Dĩ Thâm, nhưng rõ ràng ông là nguyên nhân của bi kịch này.

Cô Hà mỗi khi nhìn thấy ông ta phát biểu trên truyền hình, đều chỉ tay vào tivi nói với Dĩ Thâm:

- Dĩ Thâm, chờ xem, con người này nhất định sẽ bị quả báo.

Dĩ Thâm không thể nào quên được tâm trạng của anh khi được biết Triệu Mặc Sênh là con gái của Triệu Thanh Nguyên. Sự căm hận, sự phẫn nộ, đau đớn, nực cười lẫn lộn dày vò khiến anh không thể kiềm chế, nên đã trút tất cả lên đầu Mặc Sênh. Có lẽ trong đó còn có cả chút căm ghét chính bản thân, bởi vì ngay cả lúc đó anh cũng không có ý định chia tay Mặc Sênh.

Những lời anh nói ra khi đó chính anh cũng cảm thấy đau lòng, huống hồ Mặc Sênh? Thực tế, anh đã hối hận ngay sau đó.

Dĩ Thâm cau mày, chăm chú nhìn vào chậu hoa móng rồng màu đỏ ở ban công nhà bên cạnh. “Đúng vậy, chuyện cũ không nên khơi lại”, lúc đó anh còn trẻ, suy nghĩ không khỏi ấu trĩ, mới hơn hai mươi tuổi đầu anh không biết kiềm chế tình cảm của mình, bây giờ càng không nên đi vào vết xe cũ....."

Đã từng đọc được ở đâu đó rằng: "Thời gian như là một ngọn lửa thần kỳ, sẽ làm cháy bùng những tình yêu lớn qua ngày tháng và sẽ thổi tắt những cảm xúc hời hợt, non trẻ."

Cất sách lại, mở cửa sổ nhìn ra bầu trời đen nhánh phía xa xăm, lòng chợt dấy lên chút hy vọng và niềm tin vào cuộc sống này, để biết tình yêu vẫn còn tồn tại.

Ừ, tình yêu vẫn còn tồn tại ở một nơi nào đó. Và một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp được nhau giữa biển người mênh mông này... Và cũng sẽ bên nhau trọn đời như Hà Dĩ Thâm và Triệu Mặc Sênh...
Một ngày nào đó.....
......

Waiting...


Nguồn: Sưu tầm

Mưa