Nam Chính Ngôn Tình Nhưng Lại Là Một Con Qủy Xấu Xí?!!
Nó lặng lẽ cẩn thận bò ra, di chuyển trong bóng tối không phát ra một tiếng động nào, đồng thời đề phòng nhìn cô cách đó không xa. Sợi dây cô đeo trên cổ sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Lưu ly bảy màu sáng như vậy khiến nó hơi sợ. Nó tự nhủ với mình, không sao, cô ta còn đang ngủ....
Nếu ai đã lỡ sa hố vào hệ liệt của Hắc Khiết Minh thì phải nói là “muốn lặn ngụp trong đó, không muốn thoát ra”, tuy giọng văn của tác giả khá bình thường và giống với những nhà văn khác, nhưng vẫn có một nét thu hút và độc đáo riêng về nội dung trong mỗi tác phẩm, đó chính là: nhân vật trong truyện không hề hoàn hảo, vô cùng bình thường với những khiếm khuyết mà ai cũng có. Chính những điều ấy đã làm cho các tác phẩm của Hắc Khiết Minh trở nên lạ lẫm nhưng chân thật hơn.
Dưới đây mình sẽ review về quyển “Qủy dạ xoa”, phần 4 trong hệ liệt của tác giả cũng như là quyển đầu tiên mình đọc được của tác giả này và quyết tâm nhảy hố!
[Review] QUỶ DẠ XOA (Phần 4 trong hệ liệt ‘Ma Ảnh Mị Linh’)
Tác giả: Hắc Khiết Minh
Thể loại: Ngôn tình kiếp trước kiếp này, huyền huyễn, ngược, cảm động, HE.
Tình trạng: Hoàn (2 quyển gồm 44 chương)
Review:
Mở đầu phần 1 nói về hoàn cảnh của nam nữ chính gặp nhau ở kiếp trước. Là một câu chuyện tình cảm nhẹ nhàng mà thuần túy!
Chị là một người canh giữ khu rừng, vì mồ côi từ nhỏ nên được một thầy mo nhận nuôi và giữ chị lại làm người kế tiếp giữ nhiệm vụ “trông rừng” – một cánh rừng nơi giam giữ những ác quỷ và cũng là nơi nam chính cư ngụ. Nơi chị sống toàn thầy mo và vì chị giữ trọng trách nặng nề nên không thể để bị mất mạng. Chính vì thế chị được mọi người coi trọng, bảo vệ nhưng chị lại vô cùng cô đơn, làm bạn với chị chính là cuộc sống tẻ nhạt vô vị. Cho đến khi chị gặp được anh trong một lần mang đồ tế, một con quỷ xấu xí, nhát gan nhưng vì quá đói mà trộm cơm của chị trong lúc chị ngủ quên.
Ánh mặt trời bị tầng tầng lớp lớp lá xanh che đi, cửa hang hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Nó lặng lẽ cẩn thận bò ra, di chuyển trong bóng tối không phát ra một tiếng động nào, đồng thời đề phòng nhìn cô cách đó không xa.
Sợi dây cô đeo trên cổ sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Lưu ly bảy màu sáng như vậy khiến nó hơi sợ. Nó tự nhủ với mình, không sao, cô ta còn đang ngủ, vòng trừ tà kia không khiến nó bị thương được.
Nó cẩn thận di chuyển bên cạnh giỏ trúc, mở nắp. Trong giỏ trúc có trái cây và cơm nắm gói trong lá trúc. Nó đưa tay cầm cơm nắm, vừa nhìn chằm chằm cô vừa mở miệng, cắn một cái. Phát cắn này khiến nó vô cùng kinh hãi. Ngon quá! Ngon quá!
Vị ngọt của cơm, độ mềm vừa phải, nước thịt heo bên trong tràn đầy, trộn với dưa muối chua ngọt và lòng đỏ trứng gà ở chính giữa, ngọt mặn vừa phải, rất ngon.
Nó dùng hai tay cầm nắm cơm, cắn hết miếng này đến miếng khác, ăn như hổ đói, ăn đến mức mặt mũi và tay dính đầy cơm. Ăn xong nắm cơm, nó lại cầm trái cây lên, cắn rốp một miếng trái cây mọng nước ngọt ngào, hoàn toàn quên mất chuyện phhải đi lấy thức ăn cho chủ nhân.
Lúc cô tỉnh dậy, đập vào mắt chính là cảnh tượng nó đang ăn bữa tối cô chuẩn bị cho lúc về.
Khi cô mở mắt ra, nhìn thấy sinh vật ốm yếu đó, cô giật mình không dám cử động.
Vật kia đen sì, gầy tong teo, giống con khỉ đói bụng nhiều năm, nhưng nó có mái tóc đen vừa xõa dài vừa rối bù, trên người quấn một tấm vải rách rưới bẩn thỉu.
Nó ăn hết trái cây lại liếm ngón tay gầy chỉ còn da bọc xương của nó, thậm chí không quên nhặt những hạt cơm rơi trên cỏ. Nó nhét cơm vào miệng, một hạt cũng không bỏ qua.
Đọc đoạn trích trên chắc các bạn cũng hiểu phần nào về nam chính. Đúng vậy! Anh chính là một con quỷ Dạ Xoa vô cùng xấu xí, bẩn thỉu, nhát gan, anh không hề soái ca, lạnh lùng đẹp trai…. như các nam chính khác, mà anh xấu thật sự, mấy trăm năm không hề tắm rửa, móng tay như rễ cây…. phải nói là tác giả xây dựng nên một anh nam chính vô cùng “thảm hại và thảm họa” về ngoại hình.
Anh là quỷ nên không thể ra khỏi hang của mình, vì chỉ cần anh ra ngoài sẽ bị ánh nắng thiêu đốt vô cùng đau đớn, không những thế vì anh là kẻ thấp kém nên anh bị bọn ác quỷ chế giễu và bắt buộc phải hầu hạ chúng. Sau này khi biết đến anh, chị đã dụ dỗ anh ra ngoài khi ánh mặt trời không chiếu đến cửa hang bằng những nắm cơm trắng. Anh lúc đầu vì sợ chị, nên đã phản kháng và làm chị bị thương, rồi cũng không may làm chính mình bị thương (do bị ánh nắng chiếu vào), nhưng vì sự dịu dàng và chân thành của chị lớp phòng bị của anh bị gỡ xuống, thay vào đó là sự tự ti vô cùng của mình, vì anh nghĩ mình vô cùng xấu xí và bẩn.
Từ đây, anh cũng trở thành người bạn duy nhất của chị, quen chị mà không phải vì chị là người canh rừng. Chị làm cho anh cái áo tơi và chiếc nón để tránh ánh nắng mặt trời để anh có thể ra khỏi hang, chị dắt anh ra suối nước nóng cho anh tắm…. Rồi hai người bên nhau, cùng nhau trải nghiệm những món ăn bình dị, những điều bình dị, đặc biệt trước khi đến gặp chị anh sẽ ra suối nước nóng để tắm trước. :))
Thế nhưng, niềm vui chưa được bao lâu biến cố xảy ra buộc chị phải khuyên anh tránh xa chị vì nếu không anh có thể biến mất mãi mãi, cả linh hồn cũng không còn. Nhưng anh lại nói một câu khiến mình hết sức cảm động: “Nhưng nơi đó không có nàng”, chưa một lời tỏ tình, nhưng những việc hai người làm cho nhau còn sâu hơn cả chữ “yêu”.
Cho nên, anh vì muốn có được chị, bảo vệ chị, độc chiếm chị, nên khát vọng sức mạnh, tin vào lời mê hoặc của Vu nữ khiến anh quên chị và bị sai khiến giết chị bằng cách móc sống trái tim chị.
Anh có được sức mạnh nhưng lại để mất chị!
Đọc đến đây các bạn cảm thấy rất tức giận, rất muốn quăng đi khỏi đọc tiếp đúng không? Nhưng câu chuyện không kết thúc ở đây đâu! Qua đến quyển 2 các bạn sẽ cảm nhận được chuyện tình cảm vô cùng cảm động mà dày vò của hai người. Sau bao kiếp luân hồi, anh là tổng giám đốc đẹp trai, lạnh lùng như bao nam chính khác, nhưng anh luôn thấy cuộc sống của mình trống rỗng mà không biết nguyên nhân là gì?! Còn chị trở thành cô lao công làm theo giờ lạnh lùng và không bao giờ tin tưởng ai!
Hai người cuối cùng cũng gặp lại nhau nhưng tình yêu liệu có một lần nữa quay trở lại với họ? Mời các bạn đón đọc “Qủy Dạ Xoa” để biết được tác giả sẽ xử lý như thế nào nhé!!