QUÁ GIANG TÌNH CẢM
[…]
Biết thế vẫn cứ yêu thương người, yêu trong cô đơn trong xa vời.
Đôi khi bên nhau rồi mong anh đi thôi vì ta biết anh mãi giống như cánh chim trời.
Sẽ, sẽ có đôi lần ước.
Sẽ có đôi lần muốn một lần yêu thương mãi.
Không dối gian đau buồn chỉ có mong chờ.
Bên nhau hôm nay và ngày nằng xanh.
Sẽ sẽ có đôi lần khóc, sẽ có đôi lần bước.
Một tình yêu xa lắm tôi nhớ thương anh nhiều nhưng lối xưa ai mong mà về.
Bài hát vừa dứt là thêm một giọt nước mắt của em lại lặng lẽ rơi xuống. Bao lâu rồi anh nhỉ? Đã bao lâu rồi em đã khóc vì anh, đã bao lâu em chưa gặp anh và đã bao lâu rồi em đã không thốt tên anh.
Chắc đã từ rất lâu rồi anh nhỉ? Với anh, có lẽ nó chỉ là quãng thời gian không quá dài, nhẹ trôi qua như những ngày bình thường của anh. Còn với em, nó là quá dài cho một tình cảm có thể ngủ quên, đã quá dài đối với mọi chuyện xảy ra. Mà dường như những chuyện đó chưa lần nào em quên được, nó cứ xuất hiện trong giấc mơ mỗi khi đêm về như nhắc nhở em không được quên. Mà nào em đã quên được chứ anh! Nếu ngày đó em có quyết định dứt khoát hơn thì mọi chuyện bây giờ sẽ thế nào? Anh, em và cô ấy- mối quan hệ giữa ba chúng ta sẽ là gì hả anh?
Em cứ play đi play lại bài Tình nhân, em nằm dài trên giường… nghĩ về anh. Nỗi nhớ anh lại quay quắt tràn về, không phải là em không có việc để làm chỉ là em quá mệt mỏi, không đủ sức lực để có thể bắt đầu một việc gì khác.
Em không biết phải gọi cái mình đang mắc phải là gì? Cái tình cảm em đang mang trong mình là gì? Là tình đơn phương hay là tình cảm của người thứ ba? Chúng ta gặp nhau trước, hiểu nhau nhiều hơn, biết nhiều điều về nhau hơn. Còn cô ấy là người đến sau, có ai biết thế không nhỉ? Thì chắc là có, nhưng bây giờ cô ấy và anh đã thành vợ thành chồng thì việc em đến trước hay cô ấy đến sau còn nghĩa lý gì đâu anh? Cuối cùng, em vẫn là người thua cuộc. Tại sao lúc nào anh cũng là người thắng em, tại sao em luôn là người bị bỏ lại đằng sau. Em đã tự hỏi mình hàng vạn lần câu hỏi ấy nhưng rồi em cũng chỉ biết câm lặng, em loay hoay mãi… loay hoay mãi vẫn không tìm được câu trả lời cho chính bản thân mình. Em cũng đã hỏi anh rất nhiều lần câu hỏi ấy, em hỏi trong mọi biểu cảm của mình: lúc em say em hỏi anh, lúc em tỉnh táo em cũng hỏi anh hay lúc em đẫm lệ và nằm gọn trong vòng tay anh, em cũng hỏi. Nhưng trả lời câu hỏi của em cũng chỉ là sự im lặng từ anh.
Anh biết không, em ghét sự im lặng, bởi nó đem lại cho em cái cảm giác thật lạc lõng vậy mà giờ đây em phải sống trong im lặng, dùng sự “im lặng” đó để trả lời cho câu hỏi của mình. Ngày đó, chúng ta đã gặp nhau trước, chúng ta có tình cảm với nhau và bây giờ cũng vậy, em biết anh vẫn còn tình cảm với em, phải không anh? Em hơn cô ấy về mọi mặt: ngoại hình, kiến thức, em giỏi nấu ăn hơn cô ấy, em hiểu anh hơn cô ấy, em đem cho anh nhiều xúc cảm hơn cô ấy. Nhưng sao người cuối cùng anh chọn để đi cùng nửa quãng đường còn lại… Lại là cô ấy? Nếu ngày đó, cô ấy không đến, chen ngang vào mối quan hệ giữa hai chúng ta thì người bây giờ là vợ của anh thì có lẽ là em rồi phải không? Hay tại vì em quá hoàn hảo hả anh? Hoàn hảo đến mức chính em cũng không thấy đâu là khuyết điểm của bản thân mình.
Em chưa bao giờ nói với anh, xung quanh em còn rất nhiều chàng trai theo em, em còn nhiều lựa chọn khác ngoài anh, có nhiều lựa chọn tốt hơn anh nhưng tại sao em lại vẫn cứ mải miết chạy theo anh, cứ đuổi bắt nhau trong cái vòng tròn vô vọng này?!
Anh cứ mãi là người thắng em, tim em đau. Em thì cứ mãi là người đến sau dù trên thực tế là em và anh đã quen biết nhau trước. Em cứ tự nhốt mình trong nỗi đau bản thân rồi đến khi em chợt nhận ra em đã nhốt mình trong đó quá lâu, lâu đến nỗi em không còn tìm thấy lối ra cho mình.
Nhưng… cuối cùng em cũng học được rồi anh à! Em đã học được bốn chữ “tha thứ, chấp nhận”. Tha thứ cho sự phản bội của anh… À mà anh đâu phản bội em đâu! Chỉ có là em không thuộc về anh. Em học cách bằng lòng, chấp nhận cuộc sống nhiều màu sắc. Chấp nhận là anh không thuộc về em, chấp nhận hạnh phúc quá ngắn ngủi so với những khổ đau mà em và anh đã nếm trải.
Hai năm lặng lẽ trôi qua, anh đã có một mái ấm gia đình, với hai đứa con thơ. Hai đứa bé rất đáng yêu… chúng nó rất giống anh, đôi mắt to và có nét nghiêm nghị. Nhìn anh hạnh phúc khiến em ghen tị làm sao! Em đã thấy cô ấy cười, nụ cười ấm áp nhìn gia đình nhỏ của mình. Hạnh phúc thật anh nhỉ? Chỉ có em là mãi trong cái bể lều bều mà rồi không biết đi về đâu.
Rồi em cũng dặn mình sẽ quên anh, em tự cho mình một cơ hội để bước tiếp thêm một bước nữa. Em chấp nhận tình cảm của một chàng trai khác- đó là một chàng trai tốt, yêu em đủ nhiều, anh ấy không bao giờ để em cô đơn. Chỉ cần một cuộc điện thoại từ em, em nói rằng em đang buồn, thì dù là đang làm gì anh ấy cũng sẽ bỏ lại tất cả để chạy đến bên em. Nhưng sao em vẫn thấy giữa em và anh ấy có một khoảng cách rất xa. Em có yêu người ta không? Có, em cũng đang học cách yêu người ta nhưng em lại yêu người ta theo cách em đã yêu anh.
Đến cả cách yêu một người khác mà em cũng có hình bóng của anh, em thật ngốc phải không anh? Không muốn để anh ấy bị lừa dối thêm, em chia tay anh ấy, em nói sự thật với anh ấy. Người ta trách em, người ta mắng em, người ta ghét em nhưng em thà chấp nhận như thế chứ em không thể lừa dối người ta, lừa dối bản thân mình được nữa.
Vào ngày mưa, tình cờ hay là do đã được sắp xếp trước, công ty của của em lại ký hợp đồng với công ty anh. Chúng ta gặp lại nhau, bao thứ em cố gắng vun vén cất giấu vậy mà chỉ trong vòng vài giờ đồng hồ ngắn ngủi đã phá vỡ tan bức tường mà em cho là chắc chắn đó. Chúng ta ban đầu vẫn cười, vẫn nói như những người bạn lâu ngày gặp lại. Em nghĩ lại cũng tự thấy phục cái tài diễn xuất của mình, em có thể cười trước mặt anh một cách bình thường, có thể nhắc lại những kỷ niệm xưa với vẻ mặt thản nhiên. Và rồi sau nhiều ngày gặp nhau, chúng ta lại thân thiết như hồi đại học.
Như một lẽ tự nhiên, vào một ngày anh lại hẹn em ra quán café, em vẫn xinh đẹp, vẫn tràn đầy sức sống. Anh gặp em trông bộ dạng bần thần, em lo lắm! Có phải là anh đã làm việc quá nhiều không? Anh từ trước giờ vẫn là người tham công tiếc việc. Nhưng đó không phải là tất cả lý do khiến anh có bộ dạng như thế, anh ngẩng lên nhìn em. Lúc đó, em thấy trong mắt anh là cái nhìn chất chứa yêu thương mà em đã tìm kiếm từ rất lâu… Sau cái khoảnh khắc anh đã bỏ em đi, anh nắm chặt lấy tay em, anh đã áp tay em lên môi anh. Một cái cảm giác lành lạnh, có cái gì chạy dọc sống lưng em. Anh có biết không, trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tim em đã đập lỗi nhịp vì anh, tim em như thắt lại khi anh đã thốt lên từ chất giọng trầm khàn của mình.
“Anh nhớ em nhiều lắm!”
Em nghe tim mình như ngừng đập… Anh đã biết em vui sướng như thế nào không? Lúc đó, em chỉ muốn bật ra khỏi ghế nhào tới ôm chầm lấy anh và nói “Em cũng nhớ anh nhiều”. Nhưng hành động em làm lại đi ngược với những gì em nghĩ, tim em đau lắm, tưởng chừng như máu cứ rỉ ra không ngừng. Em rút tay mình khỏi tay anh trong sự tiếc nuối của bản thân, em cười ngượng ngạo đáp.
“Anh đã có vợ, đừng nói thế kẻo cô ấy hiểu lầm”
Phải, anh đã có vợ. Anh không còn thuộc về em nữa. Em đã luôn dặn lòng mình như vậy trong những ngày không anh. Lúc đó em thấy anh cười - nụ cười đau xót đến tim em cũng nhói theo nụ cười ấy, không còn là cái ánh nhìn đầy yêu thương dành cho em nữa. Em cảm nhận trong mắt em cái ánh nhìn đau xót đến mức trống rỗng, nó sâu sắc đến mức như một nhát dao đâm thẳng vào em. Em đau…. Anh cười nhạt nói.
“Phải, anh đã có vợ!”
Cái dáng vẻ của anh lúc đó sao lại cô độc thế? Em chỉ muốn chạy ra, ôm chầm lấy anh từ đằng sau nhưng chân em vô dụng anh à! Nó cứ dính chặt trên mặt đất, lặng lẽ nhìn hình bóng anh khuất dần… hòa vào màn mưa trắng xóa của thành phố trong những ngày đông.
Rồi mặc cho hai ta không muốn, tình cảm này một lần nữa ươm mầm, cứ lớn dần lên. Em luôn tự dằn vặt bản thân, bảo mình rằng hãy dứt ra nhưng tình cảm nó đã quá lớn, gốc rễ như chằng chéo cột chặt lấy trái tim của em. Rồi em lại nghĩ, anh là của em chúng ta gặp nhau trước. Em hiện giờ chỉ là đang lấy lại những gì vốn dĩ thuộc về em.
Xin lỗi anh, em chưa từng cao thượng anh à! Em rất ích kỷ, sự ích kỷ biến em thành một con người ngu ngốc. Nhưng rồi em lại nghĩ đến hai đứa con của anh, sẽ ra sao nếu bố mẹ chúng nó không còn hạnh phúc, hòa thuận? Em rất yêu trẻ con anh à! Chắc hẳn anh biết điều đó. Và hai đứa con của anh chúng nó cũng giống như bao đứa trẻ khác, được quyền cầu mong một gia đình hạnh phúc. Em phải làm sao đây? Chúng ta vẫn lặng lẽ gặp nhau, vẫn lặng lẽ trao những nụ hôn nồng ấm, vẫn có những ngày hẹn hò thật lãng mạn mà em biết đằng sau nó là một nỗi niềm quá ư chua xót của em và một lời nói dối của anh dành cho vợ anh.
Ngày lại ngày cứ thế trôi qua, em vẫn lặng lẽ, vẫn chấp nhận là tình nhân của anh, là người đi lượm nhặt chút hạnh phúc vụn vặt mà anh và vợ anh quẳng đi không cần nữa. Em chấp nhận là người đến sau! Dù biết tình nhân là không đúng, tình nhân là sai trái. Ấy vậy mà con người em vẫn ngoan cố yêu anh, vẫn ngoan cố bám víu lấy anh, chấp nhận làm tình nhân, chấp nhận với mối tình vụng trộm với thứ hạnh phúc không trọn vẹn để nuôi nấng tâm hồn mình trong quãng đời còn lại… Thậm chí em còn chấp nhận cho búa rìu thị phi mổ xẻ mình. Chỉ vì em quá yêu anh!
Có người nói, “yêu” của em chỉ là lời biện hộ cho hành động đi cướp hạnh phúc của người khác, em đã không khóc anh à. Thấy em giỏi không? Em chẳng còn có thể khóc được nữa. Bởi em đã quá đau, em đau cho anh, em đau cho em, em đau cho cô ấy…. Đau cho những kẻ bước vào tam giác tình yêu mà không tìm nổi điểm kết thúc. Đau… Đau đến nỗi em chẳng thể nhìn thấy được bản thân mình được nữa, mà khi nỗi đau đã lên tới cực điểm, khóc cũng không thể làm vơi đi chút gì, em nuốt luôn nước mắt vào trong cho đủ một niềm đau.
Mà đã có ai nói anh là người tham lam chưa nhỉ? Nếu chưa, thì giờ có em nói rồi đấy. Trái tim anh chật chội lắm, vậy mà anh vẫn còn ngoan cố yêu thêm em. Để đến khi bước sâu quá vào trong tim anh, để thấy được tình cảm anh dành cho vợ, em phải cố loay hoay tìm cho mình một góc nhỏ. Nhưng sao khó thế anh?
Trong một chương trình Radio em nghe, em đã nghe được câu nói này rất đúng: “Cảm xúc trong mỗi chúng ta đều muôn hình vạn trạng. Vai diễn của người thứ ba cũng chiếu nhiều góc khuất của hy vọng, yêu thương, của sự ích kỷ hay những mâu thuẫn giữa đúng và sai. Là người thứ ba, sau niềm hạnh phúc ít ỏi có được, đi tìm trong nỗi đau nỗi lo có chăng là câu trả lời vô nghĩa. “Yêu” và “thương” suy cho cùng cũng không thể mặc định được hết giới hạn của nó. Đối với người thứ ba, nếu là “yêu”, khái niệm của “yêu” chỉ là những ảo tưởng nồng nhiệt nhất thời, nếu là “thương” thì chỉ là sự biện hộ trước một niềm tin được đặt không đúng chỗ, lại đứng sau chữ “yêu” dành cho người đến trước…”. Tự dưng nghe xong, em nghĩ lại mối quan hệ của chúng ta, rốt cuộc mối quan hệ của chúng ta là gì? Ai có thể gọi tên được tình cảm này?
Trong một đêm nọ, anh đã lấy cớ nói với vợ anh là anh làm thêm giờ, anh đến với em. Nằm trong vòng tay anh, em cảm nhận rõ sự ấm áp nhưng sao em vẫn cảm thấy hụt hẫng lắm anh à! Em tự hỏi bao giờ em mới cảm nhận được trọn vẹn yêu thương mà anh dành cho em. Tình yêu nào mới thuộc về em hả anh? Rồi em lại nghĩ đến vợ anh, cô ấy sẽ như thế nào khi biết được chuyện tình cảm sang hai này?
Những lúc gặp em, anh đem cất hết những thức ăn vợ anh làm hay là tháo cái cà vạt mà vợ anh thắt cho anh mỗi sáng anh đi làm vì anh chỉ sợ làm em buồn. Nhưng anh ơi, đó mới là thứ khiến em nặng lòng anh à! Đối với người thứ ba như em: đắng cay ở chỗ không phải là em sẽ ghen mà không có quyền để ghen! Biết làm sao được, khi em chỉ là người đi hưởng phần hạnh phúc rơi rớt lại sau hạnh phúc anh dành cho vợ anh. Em đã từng hỏi đùa anh rằng:
“Anh về bỏ cô ấy đi được không?”
Anh ngồi bật dậy, vòng tay anh đã buông lơi ra khỏi em từ lúc nào, anh vội nói.
“Em nói gì kỳ vậy? Cô ấy là vợ anh!”
Em cười chua xót, một cảm giác em không thể gọi thành tên cứ dấy lên và không ngừng thổn thức trong em, em ôm chầm lấy anh giọng ra nũng nịu nhưng cõi lòng thì nhói đau.
“Em đùa thôi mà!”
Anh nghe thế, liền dịu giọng, đưa tay cũng ôm lấy anh. Anh hôn lên tóc em, nói.
“Lần sau em đừng đùa như thế nữa.”
Cô ấy là vợ anh, còn em chỉ là tình nhân của anh thôi đúng không? Em nuốt câu hỏi đó vào trong, chỉ là một lời nói không tồn tại mà sao nuốt vào lại mặn đắng thế anh. Tình anh, tình em cuối cùng ra cũng chỉ là tình hờ để đắp nỗi mông lung đúng không anh?
Rồi sau lần đó, em tránh mặt anh, em tìm đủ mọi lý do để không gặp anh, em hạn chế đi qua những con đường mà em và anh thường đi với nhau. Em về nhà thật trễ để không thấy bóng dáng anh, dự án lần này em cũng chỉ chọn những cuộc hẹn có sếp anh đi. Em như bốc hơi khỏi cuộc sống với anh. Em không biết vì sao mình lại làm thế nữa, nhưng em không có đủ dũng khí gặp anh, em không đủ dũng khí để tiếp tục cuộc tình vụng trộm này nữa. Em thừa nhận em không cao thượng, em không mạnh mẽ như bề ngoài mà em vẫn thường cho mọi người thấy. Rốt cuộc thì em cũng chỉ là người quá giang tình cảm, lướt nhẹ qua làm anh chao đảo, trên đoạn đường đi tìm hạnh phúc của mình, em chỉ xin đi nhờ chuyến xe đã có người cầm lái rồi thôi. Đến đích rồi, anh và em chúng ta buộc phải rẽ hai ngả để tiếp tục cuộc sống của mình. Em nghĩ những ngày qua như vậy là đủ rồi! Người thứ ba đã là sai, em không thể đòi hỏi thêm gì nữa! Chúng ta… có lẽ nên dừng lại thôi!
Thì ra, đây là cái kết của tình nhân, đây là cái kết của kẻ thứ ba. À không, trước khi bắt đầu cuộc tình này đã có một cái kết mà người thua đã được định sẵn là em, mà em nào chấp nhận chứ! Tại em vẫn lì lợm, cố chấp yêu anh để rồi giờ đây ôm về mình một đống xót xa, một đống kỷ niệm mà em chắc rằng suốt cả sau này em không thể nào quên được.
Một tuần nay em đã viết đơn xin chuyển công tác và đơn của em đã được duyệt. Sáng ngày em đi, em đã đến gặp cô ấy. Vẫn là cái dáng vẻ của người phụ nữ gia đình, cái khuôn mặt tập trung nấu ăn cho anh. Em bước vào, anh biết điều đầu tiên em cảm nhân là gì không? Đó chính là sự ấm áp!
Cô ấy niềm nở ra đón em, chúng em ngồi trò chuyện như hai người bạn xưa, em thật không ngờ là mình có thể ngồi lại đây và trò chuyện với cô ấy như một người bạn, em nhìn cô ấy hồi lâu rồi mới dám nói điều mình cần nói.
“Tớ yêu chồng cậu!”
Cô ấy sững lại, ngước nhìn em bằng đôi mắt ngây dại. Em cười, lại lần nữa là nụ cười chua xót, em nắm tay cô ấy và vui vẻ đáp. Một sự vui vẻ giả tạo đến em phải kinh tởm bản thân mình.
“Chỉ là ngày trước thôi, tớ đơn phương. Giờ thì không còn tình cảm gì rồi”
Cô ấy mỉm cười, lấy bàn tay kia nắm lấy tay em và nói.
“Ngày đó anh ấy là hoàng tử trong mắt mọi người mà”
“Nên cậu phải biết trân trọng đó!”
Cô ấy cười hạnh phúc rồi gật đầu, em cũng cười. Vẫn là nụ cười chua xót đó, em đứng dậy quay đi, cô ấy tiễn em ra đến cửa. Em kéo chiếc vali nặng trịch theo sau từng bước chân mình. Em đã không gặp anh từ ngày đó và em nghĩ mình đã làm đúng.
Em đã đến làm anh say nắng rồi, em không muốn làm kẻ phá hoại hạnh phúc của người khác. Cũng không muốn làm người đi lượm nhặt chút hạnh phúc ít ỏi. Xin lỗi anh, vì cái kiêu hãnh trong em quá lớn nên em không thể tiếp tục dù em biết mình vẫn còn rất yêu anh. Đừng trách em vì sao lại làm như thế, em cần phải đi. Đi xa cái thành phố này, để có quãng thời gian suy nghĩ về mọi chuyện. Xin lỗi anh, vì đã ra đi mà không lời từ biệt, vì em muốn anh thật sự quên em đi. Đừng luyến tiếc một kẻ qua đường như em, cái hạnh phúc thật sự của anh là cô ấy kìa, vùng trời yêu thương thật sự của anh là ở nơi này.
Cái cảm giác chúng ta dành cho nhau chỉ là say nắng, mà rồi cơn say nắng đó sẽ qua đi nhanh. Còn đem lại cảm giác bình yên thật sự chỉ có cô ấy, gia đình anh mới cho anh một hạnh phúc trọn vẹn.
Em kéo vali ra sân bay. Ngày hôm đó, trời trong xanh, nắng vàng đổ nhẹ xuống đường, nắng chiếu xuyên qua các kẽ lá, nắng trong suốt tựa như thủy tinh.
Ngày chúng ta biệt ly, nắng ấm và đong đầy.
[13.05.2013]