[REVIEW] ĐỀU TẠI VẦNG TRĂNG GÂY HỌA – 11 GIỜ PHẢI NGỦ

ĐỀU TẠI VẦNG TRĂNG GÂY HỌA

Tác giả: 11 Giờ Phải Ngủ
Thể loại: Hiện đại, thanh mai trúc mã, nuôi vợ từ bé, song xử, siêu sủng, hài hước, cảm động, HE.
Độ dài: 120 chương + PN (Hoàn)
Nhân vật chính: Chu Tự Hằng & Minh Nguyệt

Văn án

Ta thường nghe câu: “Thanh xuân như một cơn mưa rào. Liệu chàng trai từng nắm tay bạn năm 17 tuổi ấy, có cùng bạn đi hết cuộc đời!?” Cái đó, nào ai có thể biết trước được. Nhưng đến với “Đều tại vầng trăng gây họa”, tôi xin khẳng định, điều ấy là có thể. Chàng trai ấy đã nắm tay cô gái không chỉ ở năm 17 tuổi mà còn xa hơn nữa, từ khi còn bé xíu tới tận suốt cuộc đời, từ thanh mai trúc mã cho đến tận bách niên giai lão. Đọc truyện, bạn sẽ như được nhấp muột ngụm cà phê sữa, đằng sau chút đắng đầu lưỡi là vị ngọt ngào đến tan chảy.

Lúc mới chỉ là một cậu bé - Chu Tự Hằng chưa đầy 2 tuổi, miệng thì vẫn ê a chưa nói thành lời ấy lại đột nhiên nói tiếng đầu tiên khi cô bé nhà họ Minh ra đời. Cô bé ra đời mà chẳng khóc, chẳng nháo vậy mà lại cũng the thé lên khi “bị” Tự Hằng luôn miệng gọi “vợ, vợ”. Sau đó là những ngày tháng cậu bé 2 tuổi bập bẹ từng chữ trêu đùa cô bé sơ sinh, rồi câu thứ hai cậu bé gọi lại chẳng phải gọi bố, dì Giang hay chú Minh mà là câu “nhớ vợ con” (vậy cũng đủ biết độ bá của anh là từ trong trứng nước rồi nhé :))).

Đến khi lớn lên – Chu Tự Hằng, anh tựa như bóng tối, thỉnh thoảng le lói lên chút ánh sáng mờ ảo giữa cuộc đời. Những chuyện buồn về gia đình gần như khiến anh gục gã khi mà sinh ra, anh bị mẹ - một gái làng chơi – bỏ rơi cho cha anh nuôi và cha anh lại tái giá vì mục đích kinh doanh. Một đứa trẻ thì làm sao chấp nhận được chuyện đó? Vậy nên bóng tối nuốt trọn lấy anh, anh chấp nhận buông bỏ tất cả, kể cả việc học tập, đi vào con đường hư hỏng như muốn thể hiện nỗi đau khổ, cô đơn của mình.

Minh Nguyệt, đúng như cái tên của cô – vầng trăng sáng, nhưng cô đâu chỉ dịu dàng như ánh trăng, mà còn như thiên sứ mang ánh sáng ấm áp, sưởi ấm những con tim lạnh giá. Cô lương thiện, trong sáng, nhân hậu đến mức như bông hoa sen thanh khiết.

Ánh sáng gặp bóng tối. Rốt cuộc là ánh sáng dần lụi tàn đến cuối cùng bị nuốt trọn, hay vẫn sẽ giữ sự êm dịu, từ từ lan tỏa để rồi trở thành vầng ánh dương rực rỡ nhất soi rọi bóng tối sâu thẳm kia? Hai con người tưởng chừng như hai thái cực đối lập, vậy mà đã bên nhau hai mươi mấy năm trời, từ khi bé tí đến tận khi trưởng thành, tình cảm gắn bó đến không thể tách rời.

Cho dù Chu Tự Hằng có sa ngã ra sao, Minh Nguyệt chưa từng thay đổi, vẫn luôn ở bên anh không một lời oán trách, vẫn âm thầm làm chỗ dựa cho anh, tin tưởng vào anh.
Em biết bây giờ còn quá sớm, chưa thể nhìn thấy tương lai sau này sẽ ra sao, nhưng em chỉ biết là, cho dù anh ấy có nhiều điểm xấu thế nào, thì đối với em anh ấy vẫn luôn là người tốt đẹp nhất.

Chính ánh sáng của vầng trăng kia đã soi sáng vào bóng tối, len lỏi vào từng chỗ trống trong trái tim Chu Tự Hằng, khiến anh dũng cảm bước ra khỏi nơi đó, từ một học sinh hư nổi tiếng cả trường thành con người thành công.

Cô gái à, công nhận mắt nhìn người của em quá được đấy

Tôi không phải người hoàn hảo nhưng tôi dám cam đoan, cả đời này của tôi sẽ không dây dưa với bất kì người phụ nữ nào khác ngoài Minh Nguyệt, nhất định tôi sẽ đối tốt với em ấy mãi mãi”.

Chu Tự Hằng đã dõng dạc nói trước toàn trường, như một lời hứa trọn đời với cô gái đã hết lòng với anh, và anh cũng đã thực hiện lời hứa ấy, vẫn luôn một lòng với cô, kể cả khi thành công.

Không chỉ 16 tuổi, hay 26 tuổi mà 36 tuổi, 46 tuổi và suốt cả cuộc đời này, con sẽ luôn yêu thương con gái bố như lúc ban đầu.

Đến đây, các bạn chắc thấy ngọt lắm nhỉ!! Thế nhưng phần cầu hôn của anh còn ngọt hơn nữa.

Vầng trăng sáng kia, bao giờ mới hái được đây?

Lúc nào cũng được!

Thực sự lời cầu hôn của Chu Tự Hằng và câu trả lời của Minh Nguyệt quá tuyệt vời, quá ngọt ngào đến nỗi tôi cũng ước được gặp một chàng trai như vậy và cũng ước có đủ kiên trì như Minh Nguyệt. Chu Tự Hằng đã cầu hôn với Minh Nguyệt ngay tại sàn giao dịch chứng khoán ở New York, ngay ngày đầu tiên công ty của anh thành công phát triển ra thế giới. Con người đã từng chìm trong bóng tối ấy giờ đã vươn ra ánh sáng, ánh sáng đã thành công xua đi bóng tối.

Tỷ như một ngày một tháng một năm, Chu Tự Hằng – ông trùm trong giới “Công nghệ thông tin” quay về trường cũ là đại học Thanh Hoa diễn thuyết, giới truyền thông cực kỳ muốn biết quá trình trưởng thành của anh.

Chu Tự Hằng chia sẻ ba câu chuyện cũ…

“Năm 1993, tôi 6 tuổi, bên nhà hàng xóm có một cô bé con rất đáng yêu, lợi dụng lúc ba mẹ em ấy không có nhà, tôi đã ngủ với em ấy.”

“Năm 2003, tôi 16 tuổi, suốt ngày đánh nhau, học hành dốt nát. Tôi tỏ tình với hoa khôi của trường, cô gái ấy bị sắc đẹp của tôi mê hoặc, cứ thế ngây ngốc đi theo tôi.”

“Năm 2013, tôi 26 tuổi, kết hôn vào ngày 4 tháng 1 năm đó, dùng tất cả những gì mình có ra để thề với vợ chưa cưới, rằng sẽ yêu cô ấy đến suốt cuộc đời.”

“Cô bé hàng xóm, hoa khôi của trường và vợ chưa cưới đều có chung một cái tên, đó chính là vợ của tôi – Minh Nguyệt.”

Lại tỷ như một ngày một tháng một năm nào đó, bạn Chu Ngộ tuổi còn nhỏ mang theo thắc mắc ở nhà trẻ về nhà, thành tâm thành ý đến học hỏi bố.

Chu Ngộ sắp xếp câu chữ trong đầu, hỏi vòng vo một chút: “Bố có thể dùng một câu nói để hình dung mối tình đầu của mình không?”

Chu Tự Hằng đang chơi cờ vây với Minh Nguyệt, nghe xong thì rất nghiêm túc trả lời: “Mối tình đầu của bố thật sự quá hoàn hảo, xinh đẹp ưu nhã, dịu dàng tươi tắn, có tri thức hiểu lễ nghĩa, đáng yêu quyến rũ, ngây thơ hồn nhiên, dáng người yểu điệu, là nữ thần trong những nữ thần…”

Hắn càng nói càng hăng, thêm vào đó là sự tự hào, đuôi lông mày hơi nhướn lên, đưa mắt nhìn về phía Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt bị cái nhìn này của chồng làm cho đỏ mặt, tay khẽ run lên, bàn cờ vây cũng theo đó mà trở nên hỗn loạn.
...
Nghĩ ngợi hồi lâu, cậu bé ngập ngừng hỏi: “Bố, bố đang nói mẹ con đúng không?”

Nghe có vẻ giống lắm!

Lời vừa thốt ra thì cậu bé đã bị bố vỗ cho một cái vào gáy.

Chu Tự Hằng tức giận nói: “Sao lại không phải là mẹ con hả!!! Thằng nhóc thối này!!! Mẹ con khổ sở lắm mới sinh ra con, vậy mà con lại nghĩ cái gì thế?! Coi chừng bố đánh đấy!”

Chu Ngộ làm mặt quỷ với Chu Tự Hằng, chân ngắn chạy tới ôm mẹ: “Mẹ! Mẹ cũng nói đi, mối tình đầu của mẹ là người như thế nào?”

Minh Nguyệt ngẩng đầu lên liếc nhìn Chu Tự Hằng, nét mặt hưng phấn của hai cha con nhà này thật sự là giống y hệt nhau.

“Mẹ! Mẹ mau nói đi mà!” Chu Ngộ cọ cọ làm nũng.

Chu Tự Hằng cũng để chân xuống, ngồi rất nghiêm chỉnh, không chớp mắt nhìn cô. Chỉ còn thiếu mỗi là không viết lên mặt mình câu “Mau khen anh đi, mau khen anh đi” thôi.

“Mối tình đầu của mẹ, người đó…” Minh Nguyệt ho nhẹ một cái.

Chu Ngộ dựng thẳng tai lắng nghe, mái tóc đen dày rối tung cả lên.

Chu Tự Hằng không che dấu được sự vui vẻ mà nhếch môi cười.

Minh Nguyệt có phần rụt rè nói: “Người ấy… học hành kém cỏi, làm trò xằng bậy, thích đi đánh nhau, tụ tập gây gổ, ăn to nói lớn, tính tình nóng nảy, trước đó còn uống rượu hút thuốc, là học sinh bị toàn bộ các thầy cô trong trường…ghét nhất…”

Chu Tự Hằng đen mặt,

Chu Ngộ nắm chặt tay nhỏ, nhìn mẹ rồi lại nhìn bố, chỉ thấy đau hết cả đầu.

“Nhưng mà…”

Minh Nguyệt nói tiếp: “Người đó có một ưu điểm lớn nhất thế giới.”

“Là cái gì là cái gì?!” Không đợi Chu Ngộ mở miệng, Chu Tự Hằng đã chen vào hỏi.

Minh Nguyệt không thèm nhìn Chu Tự Hằng mà vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của con trai, nói: “Bố của con từ đầu tới cuối đều chỉ đối tốt với một mình mẹ thôi.”

Một câu ngọt ngào kia khiến cho Chu Tự Hằng suýt nữa thì như diều gặp gió, bay lên chín tầng mây.

Mặt đỏ bừng bừng.

Muốn nói mà xấu hổ không nói được.

Mẹ nó chứ, làm ông đây cảm động quá đi mất!...

Đọc truyện, các bạn không chỉ cảm nhận tình yêu đơn thuần thanh mai trúc mã như các truyện khác, mà nó còn là tình bạn bè, là hoài bão ước mơ tuổi trẻ, là nghị lực vươn lên khi Chu Tự Hằng cùng những người bạn thành lập công ty và gặp liên tiếp thất bại, nhưng cuối cùng anh cũng thành công phát triển mạng xã hội mới, đưa công ty lên sàn giao dịch Quốc tế. Nó còn là tấm lòng yêu thương con của hai người cha, một người cha che chở con gái suốt bao nhiêu năm, lo lắng từng chút cho con mà không thể hiện ra ngoài, một người cha luôn âm thầm làm chỗ dựa cho con trai, chưa từng để con thiếu thứ gì, giấu mọi mệt nhọc khó khăn chỉ mong con vui vẻ.

Chu Tự Hằng – Từ một đứa trẻ bị mọi người chỉ trỏ được nhặt về, đến một cậu nhóc bướng bỉnh, một cậu thanh niên chuyên gây rắc rối hay một người đàn ông chập chững bước vào đời xây dựng sự nghiệp; thì Chu Tự Hằng vẫn vậy. Anh luôn cho mọi người thấy sự kiêu ngạo của mình, sự cơ trí của mình và đặc biệt là sự thủy chung và duy nhất của anh với cô bé Minh Nguyệt. Bởi anh biết, cô gái ấy là nơi mà anh luôn tìm về.

Anh thừa nhận lỗi là ở ánh trăng, ánh trăng là em sao quá đẹp và dịu dàng, khiến cho anh trong nháy mắt muốn đi cùng em đến bạc đầu…

Một câu chuyện với đủ mọi cung bậc cảm xúc, mọi hình ảnh gần gũi nhất với chúng ta. Tôi nghĩ đây thực sự là một cuốn truyện khá hay và đáng đọc, phù hợp với bạn nào thích thể loại ngọt, sủng, hay mang một trái tim đang cằn cỗi cần những câu chuyện tình yêu đẹp đến tưới mát cho tâm hồn.

Tình yêu, tình bạn, gia đình, tất cả gói gọn chỉ trong “Đều tại vầng trăng gây họa”. Vậy bạn còn chờ gì nữa mà không đọc thử xem? Hãy đọc và cảm nhận nhé!

P/S: Có ai ấn tượng với tên của Tác giả không!? ^^