[Review] ĐÔNG CUNG - MỐI TÌNH CAY ĐẮNG...

Đông cung kể về mối tình giữa hai con người thuộc về hai đất nước. Nàng là Cửu công chúa của Tây Lương, từ nhỏ đã luôn sống trong sự yêu thương che chở. Còn chàng là thái tử cao quý của Trung Nguyên, địa vị dưới một người mà trên vạn người. Chàng và nàng, đã từng có một khởi đầu rất đẹp. Nhưng hóa ra mọi thứ lại chẳng đơn thuần. Tình yêu của hai con người trẻ tuổi ấy, cuối cùng, bị vùi đi giữa những bức tường thành dày dằng dặc, giữa những âm mưu thù hận và toan tính lọc lừa chốn cung đình.

Đông cung là một câu chuyện đầy nuối tiếc, đau khổ và dằn vặt. Người đọc như xoay vần đi trong cái vòng xoáy của hiện tại và quá khứ, giữa những kí ức mờ ảo về một tình yêu đã từng rất đẹp, và hiện thực cung đấu lạnh lùng đến tàn khốc. Trong quá khứ, chàng đã từng là chàng trai áo trắng buôn chè đến từ Trung Nguyên, từng là người vui vẻ trêu đùa nàng, cười với nàng, vì nàng mà liều mạng tìm bắt vua sói, vì nàng mà gom đủ một trăm con đom đóm. Chàng khi ấy không phải là một Lí Thừa Ngân tâm cơ tàn độc, Chàng chỉ là Cố Tiểu Ngũ, Cố Tiểu Ngũ của riêng nàng, người mà nàng yêu, người mà nàng muốn tự tay thắt chiếc dây lưng của mình trong ngày cưới, lòng nhủ thầm vô vàn những yêu thương...

Nhưng mọi chuyện nào đâu chỉ thế...

Khi mà mọi thứ ngỡ như đang ở thời điểm viên mãn nhất, hạnh phúc nhất, bi kịch xảy đến.

Đột Quyết bất ngờ bị đánh úp, toàn tộc diệt vong, Tây Lương liền đó bị Trung Nguyên thần phục. Cùng một lúc, nàng mất đi tất cả: đất nước, ông ngoại, cha mẹ, người thân, bạn bè,... mất cả người mà nàng yêu trong chính ngày cưới của mình.

Cố Tiểu Ngũ đã chết rồi ư?

Không. Không phải.

Vì chàng đâu chỉ đơn giản là chàng trai buôn chè đến từ Trung Nguyên.

Mọi chuyện bỗng chốc trở nên thật rõ ràng.

Người mà nàng yêu, người mà nàng ngỡ đã chết cùng Đột Quyết, người ấy, hóa ra lại là Lí Thừa Ngân, thái tử cao quý của Thiên triều, kẻ cầm đầu bày ra cuộc thảm sát. Giây phút chàng xuất hiện trước mắt nàng với thân phận thật sự của mình, Cố Tiểu Ngũ đã chết. Chàng trai áo trắng vẫn luôn cười với nàng, vì nàng mà làm bao việc ấy, chàng đã chết, chết trong chính ngày cưới của chàng và nàng, chết cùng Đột Quyết.

"Tôi từng khao khát thứ hạnh phúc bền lâu đến đầu bạc răng long, tôi từng tưởng thế là vĩnh hằng, tôi từng ngỡ, chính thánh thần se duyên cho tôi yêu con người này... Trước lúc chàng rời đám cưới lên đường ra trận, tôi từng tự tay thắt chiếc dây lưng ấy lên người chàng, lòng nhủ thầm vô vàn những yêu thương cùng lòng cảm mến, mong sao chàng sẽ bình yên trở về, rồi cũng chính tay chàng thắt cho tôi dây lưng của mình... đến lúc ấy, chúng tôi sẽ là một đôi vợ chồng dưới sự chứng giám của thánh thần..."

Nàng chỉ không ngờ...

"Nước sông Quên, đặng quên tình..."

Lí Thừa Ngân ép nàng về Trung Nguyên, đem sự tồn vong của Tây lương làm cái giá trao đổi. Nhưng nàng, trải qua ngần ấy những đau khổ và dằn vặt, những tuyệt vọng đến cùng cực, nàng chợt hiểu ra giá trị của mình. Câu hỏi của nàng trước khi trốn chạy trong ngày cưới, đã đặt dấu chấm hết cho tất cả mọi chuyện.

Tôi hỏi: "Chàng đã bao giờ thật lòng thích ta chưa? Dù chỉ chút cỏn con thật lòng?"

Nếu như là Cố Tiểu Ngũ, nếu là chàng, chàng sẽ sẽ không ngần ngại cười đáp lại nàng.

Nhưng chàng chết rồi...

Thật sự chết rồi...

Cho nên, bên bờ vực thẳm, trước khi trầm mình xuống sông Quên, nàng mang theo nỗi tuyệt vọng và cay đắng mà nhấn từng chữ: " Rồi mãi mãi về sau, ta sẽ quên được chàng..."

"* Nước sông Quên, đặng quên tình...*"

Nhưng có thật là, xóa đi hết thảy mọi nỗi đau...?

Nàng vẫn trở thành thái tử phi của Trung Nguyên, là chính thê của thái tử Lí Thừa Ngân cao quý. Sau ngần ấy những việc đã xảy ra, khi mà nàng tưởng có thể thoát khỏi con người đó, một lần nữa, hắn lại đem nàng trở lại, đặt nàng vào cái vị trí vạn người thèm khát. Oái oăm thay, tất cả những kí ức trước đây nàng đều quên sạch. Suốt ba năm, dẫu trong lòng luôn khao khát tự do, dẫu cho nàng chẳng để mắt đến ngôi vị, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn ở lại giữa hoàng cung rộng lớn, ngoan ngoãn làm một thái tử phi bị ruồng bỏ. Nàng ngu ngơ tin rằng, cuộc hôn nhân chính trị này sẽ là tờ giấy bảo đảm cho sự bình yên của Tây Lương. Tây Lương của nàng, Tây Lương xa xôi, nơi mà nàng cứ mãi ngóng trông chờ đợi mà đâu có hay, Tây Lương bây giờ, đâu còn là Tây Lương trong kí ức.

Ba năm sống tại Thượng Kinh, nàng chưa từng thực sự vui vẻ, ngoại trừ những lần cùng cô bé A Độ trốn ra ngoài rong chơi. Hoàng cung đối với nàng có khác gì một chiếc lồng vàng son, bên ngoài đẹp đẽ, bên trong hung hiểm. Ở đó, ngay cả vị phu quân cũng trở nên thật xa lạ. Ba năm chung sống, giữa nàng và con người cao ngạo ấy có chăng chỉ là những cuộc cái vã, những lần xích mích làm náo loạn cả hoàng cung uy nghiêm. Nhưng kì thật, nàng vẫn luôn để ý hắn, trong lòng tự hỏi không biết bao lần rằng: "Nếu như tôi xinh đẹp hơn một chút, có phải là chàng sẽ để ý đến tôi không?" Người hắn yêu không phải là nàng. Người hắn yêu là Triệu Lương đệ. Nàng luôn nghĩ rằng, bởi vì sự xuất hiện của nàng, bởi vì cuộc hôn nhân chính trj này, mà hắn và người hắn yêu bị chia cắt. Cho nên, hắn hận nàng, hắn ghét nàng.

Nhưng sự thật, nào có phải như thế?

Nếu như những con người trong quá khứ ba năm về trước không còn tồn tại, nếu như hằng đêm nàng không mơ những giấc mơ về một bóng hình mờ ảo, thì có lẽ, nàng vẫn sẽ mãi sống như bây giờ, với những nhớ thương và chờ đợi mơ hồ...

Nhưng,

Cố Kiếm xuất hiện, đem theo câu chuyện lỡ hẹn của ba năm về trước...

Rồi một loạt những âm mưu xảy đến...

Rồi thích khách, ám sát, máu và thù hận...

Và cả những cơn mơ còn dang dở của nàng về tiếng khèn Tất Lật dập dìu, sương mù phủ kín mặt người thổi, hay vực thẳm sâu hun hút, gió ào ào lướt qua vành tai, chàng trai cứu nàng trong đêm gió xoay mòng, chỉ có ánh mắt như hai vì tinh tú...

Tất cả, tất cả mọi thứ, từng chút một làm nàng yêu hắn, nhưng cũng từng chút một làm nàng trở về với quá khứ đã quên ba năm về trước...

Hóa ra, ngay từ đầu, mọi thứ đã chẳng đơn thuần.

Bi kịch nối tiếp bi kịch, giày xéo trái tim nàng. Mà nàng, một lần nữa, lại nhìn thấu tỏ con người mà nàng yêu...

Ba năm trước, trên miền đất cát vàng Tây Vực, nàng yêu hắn, nhưng chính hắn lại lợi dụng tất cả, hủy hoại đi tất cả...

Ba năm sau, giữa hoàng cung lạnh lẽo, khi trái tim nàng lần nữa yêu hắn, hắn lại biến nàng thành quân cờ trong tay, từng bước, từng bước điều khiển...

Thì ra, đến cuối cùng, chỉ là nàng ngu ngơ...

Lí Thừa Ngân rốt cuộc có yêu nàng không?

Có. Chắc chắn có. Nhưng tình yêu ấy không đủ để xóa hết thù hận trong tim chàng, không đủ để làm tan chảy trái tim lạnh lùng và tàn nhẫn. Tình yêu của chàng, chẳng qua chỉ là một bất ngờ ngoài kế hoạch, cho nên, chàng lờ nó đi, cho nên, dẫu biết làm nàng tổn thương, làm nàng đau khổ, chàng vẫn không ngần ngại lợi dụng nàng.

Nhưng suy cho cùng, chúng ta không thể trách Lí Thừa Ngân. Chàng được nuôi dưỡng trong hận thù cung đấu, được nuôi dưỡng bằng những âm mưu và thủ đoạn khôn lường, người không chết thì ta chết. Chàng nào có biết thế nào là yêu thương thật sự. Ngay cả khi người con gái chàng thật lòng xuất hiện, chàng cũng không ngần ngại lợi dụng nàng. Lợi dụng rồi tìm cách bù đắp, hủy hoại rồi tìm cách yêu thương. Chàng cứ nghĩ thế là ổn, mà đâu có ngờ, đâu có ngờ, nàng lại quyết tuyệt như thế. Chàng đã quá tự tin, tin vào bản thân chàng, tin rằng với tình yêu này, nàng sẽ không rời bỏ chàng đâu. Nhưng con người ta, làm sao có thể hiểu hết tâm tư người con gái mình thật sự yêu thương.

Cho nên, đến cuối cùng, khi mà chàng ngỡ đã có mọi thứ, trái tim chàng lại ra đi cùng nàng, biến mất cùng nàng...

Quá khứ ba năm về trước được lặp lại, chỉ khác là, dưới chân thành cao vời vợi, nào phải sông Quên trong kí ức, nhảy xuống là tan xương nát thịt. Nhưng mà, những gì chàng đã làm, những gì chàng gây ra, nàng không có cách nào tha thứ, không có cách nào chấp nhận. Người mà nàng từng yêu, con người ấy, chính chàng, bằng đôi tay của mình đã chặt đứt duyên phận giữa hai người, trong chính ngày cưới của ba năm về trước.

Một lần nữa, nàng kiên quyết rời bỏ chàng, tung mình dưới trời xanh, để rồi giây phút cuối cùng, nghe thấy tiếng chàng vang lên thảm thiết:

" Là ta... Tiểu Phong... Ta là Cố Tiểu Ngũ..."

Nhưng mọi chuyện đã muộn mất rồi...

Sự ân hận của chàng, tình yêu của chàng, rốt cuộc, không đủ để tháo gỡ mọi hận thù, ân oán.

"Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, ngắm nhìn ánh trăng.
Ô thì ra không phải nó đang ngắm trăng, mà đang đợi cô nương chăn cừu trở về...
Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, sưởi nắng.
Ô thì ra không phải nó đang sưởi nắng, mà đang đợi cô nương cưỡi ngựa đi qua..."

Hóa ra cứ mãi đợi mãi chờ, con cáo ấy lại chẳng thể đợi được người mà nó mong.

Ba mươi năm trôi qua, chàng bây giờ đã trở thành vua, một vị vua anh minh thần dũng, chinh phạt Tây Vực, bình định man di, đánh bại vô số thành trì lớn nhỏ.

Nhưng chàng, có lúc nào thật sự vui vẻ?

Không. Không hề.

Bởi vì người con gái mà chàng yêu thương, điều chân thật và đẹp đẽ nhất cuộc đời chàng lại bị chính tay chàng hủy hoại. Đó là cái giá chàng phải trả cho tham vọng đế vương của mình, ân hận, dằn vặt suốt cả một đời...

Ba mươi năm, chàng thà tin rằng nàng đã trốn được về Tây Lương, chàng thà tin rằng một cô bé không liên quan đến nàng là con của hai người, để chàng dồn hết tâm tư yêu thương, để chàng có cớ sống tiếp. Chàng không thể chấp nhận sự thật rằng nàng đã chết. Sao có thể thế được? Sao có thể? Nàng chỉ là hờn giận mà trốn đi thôi.

Thật không ngờ, một kẻ như chàng, cuối cùng lại trở nên hồ đồ, hỗn loạn trong chính mê cung của quá khứ, lòng vương vẫn bóng hình người con gái đoản mệnh. Và khi tất cả những cố gắng, những ảo tưởng ấy bị xé rách, cái vẻ ngoài lạnh lùng không màng mọi thứ của chàng sụp đổ, chỉ còn lại bóng dáng một kẻ đáng thương, sống với những nỗi ân hận muộn màng.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy Bệ Hạ khóc, giọt nước mắt to dần rồi trào ra, nhỏ xuống ngực áo bào trong câm lặng. Ngực áo bào thêu họa tiết tinh xảo, giọt nước mắt loang loáng trên đầu rồng, chực rơi mà lại không rơi. Cha tôi ôm gối người, dường như xoa dịu, dường như an ủi, mà lại như có nỗi cảm thông. Lúc bấy giờ, tiếng khóc của Bệ Hạ bật nấc lên như một đứa trẻ.

Trong cái kết mới mà Phỉ Ngã Tư Tồn công bố gần đây, Lí Thừa Ngân, con người cao ngạo ấy cuối cũng đã chết. Không hiểu sao, lúc đọc, tôi thấy thật thanh thản. Chàng nhảy xuống từ tường thành cao vời vợi, giống như trước đây, khi nàng gieo mình xuống sông Quên và chàng không ngần ngại theo nàng, lần này, chỉ là chàng đến muộn hơn thôi.

Nhưng có sao đâu, bởi cuối cùng thì chàng có thể từ bỏ mọi thứ quyền lực, trở lại là chàng trai áo trắng buôn chè đến từ Trung Nguyên, trở lại là Cố Tiểu Ngũ, Cố Tiểu Ngũ của riêng nàng, người mà nàng yêu, người từng vì nàng mà làm bao việc. Cuối cùng, chàng đã có thể tự tay thắt cho nàng chiếc dây lưng, hoàn thành nốt đám cưới còn dang dở, rồi chàng và nàng, sẽ hạnh phúc đến răng long đầu bạc...


Nguồn: gacsach.com