REVIEW "THẤT TỊCH KHÔNG MƯA"
Mình là đứa không thích đọc truyện có kết SE lắm, nên ít khi đọc mấy bộ buồn buồn. Chỉ có một lần nghe nhỏ bạn ngày nào cũng rỉ tai đọc “Thất tịch không mưa” đi, thế là phá lệ đọc thử. Ơ… đọc xong mà vẫn ám ảnh đến giờ đấy.
Tóm tắt ngắn gọn “Thất tịch không mưa” là câu chuyện tình cảm chẳng có cái kết tốt đẹp giữa hai anh em là Hàn Vũ và Thiên Tình. Từ nhỏ Thiên Tình luôn được anh trai chăm sóc, yêu thương đến khi lớn lên thành thiếu nữ thì Thiên Tình đem lòng thầm thương anh trai của mình.
Với Hàn Vũ, cô em gái Thiên Tình như món bảo bối không thể tách rời. Anh chăm sóc, yêu thương em gái bằng một tình yêu thuần khiết nhất trên thế gian. Cho đến một ngày, Hàn Vũ cũng biết được sự thật, họ không phải anh em ruột. Lúc đó, anh cũng nhận ra, tình cảm của mình dành cho Thiên Tình đã không còn là tình anh em đơn thuần.
Sinh nhật năm 15 tuổi của Thiên Tình, khi Hàn Vũ quyết định đến với cô như một người yêu, bố anh đã xuất hiện, dành cho anh một cái tát trời giáng cùng sự thật: họ là anh em cùng cha khác mẹ.
Hàn Vũ đã quyết định ra đi nhưng càng rời xa Thiên Tình, anh lại càng nhớ đến cô. Hàn Vũ chọn yêu một người con gái khác để thấy được hình bóng Thiên Tình trong đó, nhưng vẫn không thể khiến trái tim thôi nhớ nhung cô.
Thế là Hàn Vũ càng trốn chạy thì Thiên Tình càng ngoan cố đuổi theo, cô không biết được sự thật cô chỉ biết là Hàn Vũ chính là tín ngưỡng cả đời của cô và nếu như không có anh, thế giới của cô chẳng còn gì cả. Thế là cô nghe theo con tim, chạy đi tìm kiếm ánh sáng cuộc đời mình mang tên “Hàn Vũ”. Còn Hàn Vũ thì anh vẫn day dứt giữa tình “thân” và tình “yêu”. Khi anh muốn buông bỏ tất cả để có thể yêu Tiểu Tình như một người yêu thì lý trí lại nhắc anh họ chính là anh em. Đọc vô truyện sẽ có nhiều người ghét nhân vật Hàn Vũ vì yếu hèn, nhút nhát nhưng riêng mình lại thấy thương cảm cho Hàn Vũ. Bởi vì tình cảm mà Hàn Vũ dành cho Thiên Tình ắt hẳn phải rất lớn, lớn đến nỗi khiến anh trở nên tỉnh táo quá mức và nhận ra rằng nếu như anh bỏ tất cả để đến với cô thì cũng chính tay anh hủy hoại cuộc đời Thiên Tình, tự tay dập tắt nụ cười như ánh mặt trời – nụ cười mà anh luôn gìn giữ, trân trọng và lúc nào cũng muốn nó nở rộ trên môi Thiên Tình. Anh sợ nếu họ đến với nhau rồi thì xã hội sẽ dè bỉu, đem Thiên Tình của anh ra cấu xé, bàn tán… Liệu Tiểu Tình bé nhỏ của anh có chịu nổi những áp lực đó không? Anh luôn muốn Tiểu Tình của anh mãi vui vẻ, mãi luôn trong sáng thuần khiết như thuở ban đầu… Vì những lý do đó, Hàn Vũ chấp nhận chôn chặt tình cảm này sâu trong lòng và quyết định bước ra khỏi cuộc đời Thiên Tình, anh chỉ hy vọng cô có thể tìm được người yêu thương cô và không còn vấn vương anh nữa. Đau khổ, nhơ nhớp, dè bỉu của người đời để mình anh chịu là được…
Tuy đối với tác phẩm là cái kết SE nhưng với riêng mình mà nói thì mình thấy đây lại là một cái kết HE cho cả hai. Vì đoạn tình cảm này ngay từ khi bắt đầu đã là sai, đã được định sẽ chẳng có một cái kết “viên mãn” nào cho họ cả. Cho nên sự ra đi của Thiên Tình ở cuối truyện chính là cái kết đẹp nhất cho họ. Thiên Tình chết, ôm theo những hồi ức đẹp nhất của họ mà đi, sẽ không còn đau khổ nữa… Giọt nước mắt của Hàn Vũ trong đám cưới của anh, Thiên Tình đã nói: “Không thể cùng nhau nơi thế tục, vậy họ sẽ cùng nhau trong tâm hồn” . Câu nói đó khiến mình day dứt cùng các nhân vật.
Lúc đọc xong cuốn này, mình bị ám ảnh gần cả tuần. Sáng ngủ dậy lòng trống trải, trong đầu toàn những lời nói của họ. Có lần tệ nhất tự dưng ngồi nhớ lại và bật khóc, cứ nghĩ: “Tại sao những người yêu nhau lại không đến được với nhau?”. Phải chăng đây là một trò đùa của ông trời?! Nếu như không có lần nghe lén đó, có phải tình cảm của họ sẽ chỉ đơn thuần là tình thân, nếu như Hàn Vũ mãi mãi không biết họ là anh em cùng cha khác mẹ thì cam tâm tình nguyện cả đời yêu thương Tiểu Tình không?!
Bao trùm cả cuốn truyện đã một màu u ám, đau buồn, càng về những trang sau câu chuyện càng trở nên nặng nề, các mắc xích cứ liên tục đan xen mà không cách nào tháo gỡ được. Truyện này chống chỉ định không dành cho các bạn yếu tim hoặc tâm hồn mỏng manh, vì nếu đọc các bạn theo đến nửa truyện là đã thấy muốn khóc lắm rồi… Theo mình thấy, “Thất tịch không mưa” là tác phẩm mà ai đọc xong cũng phải rơi nước mắt – ít nhất là một lần.