“Tống Sanh – Khuất Diễn Trọng” Tình Yêu Nhiều Day Dứt Và Nuối Tiếc?!

“Nếu như có một ngày em đi trước một bước, nếu anh không có cách nào chấp nhận, em cho phép anh ích kỷ một lần, tới tìm em.” Năm đó, vừa thoát khỏi nguy hiểm, Tống Sanh ngồi trên giường bệnh đã nói như vậy…

“Tống Sanh – Khuất Diễn Trọng” Tình Yêu Nhiều Day Dứt Và Nuối Tiếc?!

Nếu như có một ngày em đi trước một bước, nếu anh không có cách nào chấp nhận, em cho phép anh ích kỷ một lần, tới tìm em.” Năm đó, vừa thoát khỏi nguy hiểm, Tống Sanh ngồi trên giường bệnh đã nói như vậy…

[REVIEW] KẺ MẮC CHỨNG BỆNH ƯA SẠCH SẼ

Tác giả: Phù Hoa
Thể loại: Hiện đại, trinh thám, nam bác sĩ mắc bệnh sạch sẽ, điên cuồng, độc chiếm, biến thái VS nữ cảnh sát đáng yêu, hào môn thế gia, 3S, ấm áp, hắc ám, 1x1, OE.
Tình trạng: Hoàn

Văn án

Phải nói đây là một bộ truyện chỉ vỏn vẹn có 66 chương, nhưng lại dẫn dắt bạn đi qua không biết bao nhiêu là cảm xúc, từ trong vui vẻ có đau thương, từ trong ngọt ngào có nước mắt, từ trong có nhau rồi lại xa nhau nhưng hết thảy vẫn ở bên nhau, chỉ là thời gian khiến anh chậm một chút nhưng miễn là chúng ta ở cùng một chỗ dù đó là cái chết!

Khuất Diễn Trọng - anh đây đúng là tiêu chuẩn con rể quốc dân, là một người quá hoàn hảo nếu nhìn từ vẻ “bên ngoài”, gương mặt tuấn tú, tính cách ổn trọng đáng để tin cậy, có nhà có xe, có tiền gửi ngân hàng, không hút thuốc không rượu bia cũng không bài bạc, còn biết nấu ăn. Khi trẻ du học ở M, ngôi trường nổi tiếng đào tạo người tài, năng lực xuất chúng, là học viên trong trường còn thường hợp tác với các tổ chức an ninh, trên người đeo không biết bao nhiêu là vinh dự. Về nước thì ngồi vào vị trí chủ nhiệm của bệnh viện thành phố S khi mới 28,29 tuổi. Trong ba năm chỉ có mình anh không mắc sai lầm trong phẫu thuật, đôi tay kia không biết đã cải tử hồi sinh cho bao nhiêu người.

Đọc đến đây, có phải bạn nghĩ “nhân vật như vậy thì thường có vấn đề”, chính xác!!!!
Anh là một người mắc bệnh “sạch sẽ”, trên ghế dù chỉ dính một hạt bụi chỉ đứng không ngồi, người khác nói chuyện với anh, bất kể là nam hay nữ đều phải đứng cách xa hơn ba bước, không được đến quá gần, đến độ giải quyết nhu cầu vấn đề sinh lý cũng phải đeo găng tay, nhưng đó chưa là gì đâu, “sạch sẽ” của anh đã đạt đến mức “biến thái”.

Phương Tĩnh lo lắng như vậy cũng có nguyên nhân, trước kia lúc cô còn học lấy bằng Thạc sĩ, trong lớp có một bạn nữ bị giáo sư khuất mê hoặc, mỗi ngày đều đưa thư tình cho anh. Có lần lúc tan học, cô ấy chạy theo kéo áo để ngăn cản anh, kết quả vị giáo sư Khuất lạnh lùng này lập tức lấy dao phẫu thuật trong túi ra, một miếng da trên người bạn đó bị cắt xuống.

Điều thần kỳ chính là, sau khi miếng da kia bị cắt bỏ, cánh tay cô ấy không chảy máu, cũng không thấy đau đớn. Có điều cảnh tượng như vậy thật sự dọa sợ cô sinh viên kia, từ sau lần đó, mỗi lần gặp giáo sư Khuất, hai chân cô ấy liền mềm nhũn, cuối cùng liền dứt khoát chuyển trường…

Lại đọc tiếp đến đây, có phải bạn nghĩ, thằng này đúng là bị bệnh, tố chất tâm lý quá biến thái, bệnh hoạn?! Chính xácccc, anh đúng là bị bệnh, nhưng căn nguyên của nó là từ đâu? Vì sao anh lại như vậy? Anh đã trải qua nỗi đau gì mà đến độ mắc bệnh đến biến thái như thế?
1eeba3e8634c42013b910c180fd782fa
Khi mình đọc được đáp án, giải quyết được những nghi vấn trên, phải nói là quá tàn nhẫn, thật sự tàn nhẫn, tại sao có thể đối xử như vậy khi anh chỉ mới là một đứa trẻ!!! Và thật may tính cách anh biến thái, nhưng nhân cách anh không lỗi.
Vậy một con người như anh sẽ biết thế nào là yêu không? Sẽ có được tình yêu chứ? Sẽ có người khiến anh dù nhìn người đó lem luốc vẫn muốn chạm vào?

Chính là cô, Tống Sanh! Một cô cảnh sát với nụ cười má lúm đồng tiền rạng rỡ, một cô gái cho dù đang đi mua bữa sáng gặp phải tên cướp cũng phải đuổi bắt qua mấy con phố, giày gãy gót, quần áo xộc xệch, người đầy mồ hôi. Khi lần đầu tiên cô gặp anh, cô vươn đôi tay còn dính bụi bẩn đó nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh, nhưng anh lại chỉ nhăn mày, không nói một lời, chỉ lặng lẽ lấy khăn giấy trong túi ra, lau bàn tay tỉ mỉ mới tiếp xúc với cô, còn cô vẫn chưa ý thức được mình vừa làm chuyện ngu ngốc gì.

Sau này, khi cô biết anh mắc bệnh “sạch sẽ”, chỉ cảm thấy có hơi bất tiện, nhưng không rụt rè như những người khác, tính cách cô vui vẻ phóng khoáng như lúc đầu gặp anh. Cô nhếch nhác ngồi trên xe của anh, anh lẳng lặng đưa khăn cho cô lau; cô đói bụng, anh sẽ dắt cô đến nhà hàng mình có thể tạm ngồi, chờ cô ăn xong rồi mới đi. Khi tiếp xúc với anh lâu hơn, cô càng phát hiện anh chính là một người đàn ông ấm áp, dịu dàng hiếm có vì những lần cô nhếch nhác đó anh chưa lần nào trách mắng hay mạnh tay với cô, anh còn dẫn cô tới cô nhi viện, nơi anh giúp đỡ những đứa trẻ không gia đình có một mái ấm.

Hai con người, hai tính cách trái ngược nhau hoàn toàn, một như mặt trời lấp lánh ánh sáng, một như bóng tối âm u lạnh lẽo, lại chọn cách ở bên nhau. Bệnh sạch sẽ của Khuất Diễn Trọng cũng chẳng thể thắng được mỗi khi anh ở cạnh cô. Cô nghịch ngợm thì đã sao, anh sẽ lẳng lặng thu dọn tinh tươm. Cô được anh đặt trên đầu tim mà yêu thương, thậm chí đến chết cũng không màng!

Nhưng tình yêu của họ sẽ kéo dài bao lâu? Khi người nhà anh mắc chứng bệnh “điên cuồng chiếm hữu”?..... Mời các bạn đón đọc: “Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch sẽ”, để xem sinh mệnh của cả hai đi đến đâu nhé!

12 nu than | de ba