Truy Tìm Ký Ức - "Từ Tư Bạch" Một Tình Yêu Trong Vô Vọng

“Truy tìm ký ức” bắt đầu với phân đoạn Bạch Cẩm Hi đột nhập vào hộp đêm Tố Sắc để truy lùng tội phạm.

Cuộc gặp gỡ của hai người có lẽ chẳng vui vẻ gì cả, bởi vì Hàn Trầm lỡ tay “dỡ” cánh tay Bạch Cẩm Hi.

Hàn Trầm là ai? Bạch Cẩm Hi là ai? Họ chính là nam chính và nữ chính trong câu chuyện này.

Khúc dạo đầu ngắn ngủi chỉ để mở ra một phần thân bài như một bài văn vậy. Thân bài chính là câu chuyện truy tìm ký ức của họ, câu chuyện tìm lại ký ức đã chôn vùi theo năm tháng, câu chuyện tình yêu, tình người…

Bạch Cẩm Hi hay chính là Tô Miên, cô xuất hiện với biệt hiệu là “mỹ nữ” ngành công an. Cô nhanh nhẹn, đáng yêu, được xưng là một thần thám nhỏ ở đồn Quan Hồ.

Hàn Trầm, thần thám nổi tiếng trong ngành công an. Anh được mọi người đánh giá là một tài năng, một thần thám nhưng họ lại nói anh có tính cách kỳ dị, anh hay mon men nơi những khu “đèn đỏ”.

Câu chuyện của chúng ta xoay quanh hai nhân vật chính này.

Khi Tô Miên tỉnh dậy, cô chỉ biết mình là Bạch Cẩm Hi còn tất cả ký ức trước lúc tỉnh dậy trắng xoá như tuyết. Cô biết mình có bạn trai lúc đi học, nhưng cô không thể nhớ gương mặt của người con trai ấy. Cô mơ, trong giấc mơ của cô xuất hiện bóng hình một người đàn ông và một đôi mắt đẫm nước mắt nhìn cô. Cô vẫn không nhớ đến anh, cô chỉ nhớ anh nói với cô: Đợi em tốt nghiệp rồi kết hôn. Cuộc đời này, ngoài em ra, anh sẽ không lấy ai khác.

Còn Hàn Trầm, khi anh tỉnh dậy ký ức của anh cũng như bắt đầu từ con số 0 vậy. Anh biết mình có một vị hôn thê, “cô ấy” cứ xuất hiện mãi trong đầu anh. Anh tìm cô, tìm cô trong 5 năm vô vọng, anh lang thang giữa những khu “đèn đỏ” vì anh sợ cô sẽ lưu lạc đến nơi ấy.

Vật kỉ niệm để anh nhớ đến cô là chiếc nhẫn khắc chữ: H & S Forever Love. Khi anh đến khu đèn đỏ anh gặp cô gái nơi phong hoa ấy có đeo chiếc nhẫn giống anh. Anh vỡ oà chạy đến nhưng khi anh nhìn đến cô ấy, anh lại chẳng thấy quen thuộc. Điều ấy có nghĩa Hàn Trầm yêu Tô Miên, yêu cho dù quên đi ký ức nhưng hình bóng cô in hằn trong lòng anh, tựa như một thói quen, một nỗi ám ảnh ngọt ngào.

Lần đầu chạm mặt nhau, anh nói: “Trong cuộc đời này, tôi ghét nhất là nữ cảnh sát.”

Lần đầu hợp tác phá án cùng cô, anh đi theo phương pháp truyền thống còn cô đi theo phương pháp phân tích tâm lý tìm ra chân dung hung thủ, anh nói: “Phân tích tâm lý tội phạm là cách thức ngu ngốc nhất, ngu xuẩn nhất trong các phương án điều tra tội phạm.”

Sau này khi yêu cô rồi, anh nói anh ghét ngành tâm lý tội phạm vì nó không có cô, không có cô gái bé nhỏ của anh, “cô gái đó rất phiền phức, vừa khắt khe lại vừa đỏm dáng, rõ ràng bình thường hay hất hàm sai khiến anh nhưng lúc buồn bã lại nhạy cảm như con mèo nhỏ, khiến anh phải ra sức dỗ dành.”

Trong 5 năm cô đơn chơi vơi trong biển người của hai con người ấy, họ yêu nhau rồi quên nhau, sau đó họ vẫn yêu nhau. Đôi khi Tạo Hoá là một trò đùa, một trò đùa có kết thúc đẹp.

“Ở những năm tháng đẹp đẽ nhất của cuộc đời, anh đã yêu một người con gái tuyệt vời nhất.

"Dù tận nơi chân trời góc bẻ, dù có sinh ly tử biệt, anh cũng sẽ đến bên em, đưa em trở về.”

Nếu tình cảm tôi dành cho Hàn Trầm và Tô Miên là lòng thương xót 5 năm đau khổ của họ, lòng hâm mộ tình cảm của họ thì tình cảm tôi dành cho Từ Tư Bạch chẳng biết phải diễn tả là loại tình cảm gì: Cảm thông? Thương hại? Đau lòng? – Chỉ có thể nói rằng, tình cảm tôi dành cho anh là tình cảm phức tạp nhất.

Từ Tư Bạch xuất hiện với thân phận là bác sĩ pháp y ở một đồn công an nhỏ. Anh thích yên tĩnh, anh không gần gũi với người khác… Tất cả dịu dàng của anh đều dành cho cô, khi đọc có lẽ ta cảm thấy anh lạnh lùng, thích mà không chịu nói ra nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được tình yêu mãnh liệt của anh.

Có lẽ, ngay từ đầu anh đã được định sẵn là nam phụ, bởi thân phận của anh và Tô Miên.

Anh là con trai của kẻ giết người hàng loạt, kẻ giết cha Tô Miên – một cảnh sát. Tất cả mọi kiến thức về vấn đề tổ chức, lên kế hoạch, thoát thân, sắp xếp thế thân đầu do một tay cha anh dạy. Anh có lẽ là một vọng tưởng, một “kẻ giết người hoàn hảo” mà cha anh muốn tạo ra.

Câu chuyện của anh và cô là “câu chuyện về con trai của kẻ giết người hàng loạt và con gái của người cảnh sát đã hy sinh.”

Anh đến lễ truy điệu của cha Tô Miên, năm đó anh mười ba còn cô mới lên tám. Anh bảo: “Xin hãy nén bi thương.” Cô đáp: “Em sẽ không bao giờ nén bi thương, cho đến khi bắt được hung thủ giết bố em.”

Tình yêu đôi khi thật cầu kỳ nhưng đôi khi lại thật đơn giản, tình yêu đôi khi chỉ bắt đầu bởi một ánh mắt.

Trong những năm tháng sau đó, anh luôn nhớ đến đôi mắt của cô bé ấy, nó trở thành một loại tín ngưỡng luôn quanh quẩn trong trái tim anh. Và anh đã yêu cô…

Anh luôn âm thầm bên cạnh cô, anh sai người bảo vệ cô. Tuy anh là vua tội ác nhưng tình yêu của anh thật vĩ đại.

Anh nói, trong lý luận của cô, cô nói “những người tâm thần bệnh hoạn bị tê liệt cảm xúc” nhưng anh phản lại rằng: “Tôi yêu em! Tình cảm của tôi không hề nhạt nhẽo và kém sâu sắc. Từ trước đến nay, tôi luôn có thể cảm nhận được em.”

Anh biết cô là cảnh sát ngầm gài vào tổ chức của anh, nhưng anh không quan tâm. Anh chọn cách cùng cô vào phòng hoá chất để xoá ký ức, để bắt đầu lại. Anh chọn cùng cô quên đi quá khứ, tỉnh lại – làm người lần nữa anh vẫn chọn bên cô, yêu cô trong thầm lặng.

Cô nhớ lại ký ức, cô nhớ khi cô bước vào phòng hoá chất, có Hàn Trầm và… hết. Cô chỉ nhớ Hàn Trầm bên cạnh cô mà không nhớ tới người đàn ông nằm sau cô, người sẵn sàng giải tán tổ chức một tay anh tạo ra, người sẵn sàng từ bỏ tín ngưỡng mà đuổi theo cô. Đuổi theo tình yêu vô vọng của anh.

“Người con gái tôi yêu! Tiếng còi của em là dũng khí để anh ta sống, cũng là quyết tâm kết thúc sinh mệnh của tôi.”

“Tôi đã quên mất tên họ và quá khứ, quên mất đồng bọn và tín ngưỡng. Trong sinh mệnh vốn tăm tối của tôi chỉ lưu lại một tia sáng. Tôi sống một cuộc đời yên tĩnh và khô khan, chỉ để chờ đợi sự xuất hiện của em."

"Cuối cùng, tôi cũng trở thành người mà em muốn, nhưng em vẫn không thuộc về tôi."

“Sự tồn tại đơn giản nhất của vũ trụ.

Giao thoa xen kẽ.

Hình thức phức tạp nhất của sinh mệnh.

Sáng mất tối được.

Cuộc đời của mỗi con người đều không giống nhau, nhưng khác ở điểm nào?

Khi em ngẩng đầu ngắm bầu trời, khi em dõi mắt xuống mặt đất, có bao giờ em nhìn thấy tôi?

Tôi bình thường như vậy, có lẽ cũng sẽ sống hết cuộc đời như người bình thường.

Nhưng đó cũng là tôi, người sợ hãi bị phụ lòng, người khao khát được trân trọng.

Em có từng mơ thấy đôi mắt tôi? Em có từng nhớ tới đôi câu vài lời, nhớ tới đường nét mơ hồ của tôi?

Em có từng chìm đắm trong giấc mộng đẹp, đến mức không muốn tỉnh dậy, không nỡ quay đầu như tôi?

Em có biết, tôi đã từng trao cả tấm chân tình cho em? Trước khi tìm thấy em, sau khi để mất em, hạnh phúc đã xa rời tôi mãi mãi.”

Tổ chức sát thủ xuất hiện trong truyện ngay sau khi T – một tên sát thủ nói rằng còn nhiều sát thủ khác tham dự vào vụ án 4.20. Tổ chức sát thủ cứ như một sợi dây cước mỏng manh nổi nổi chìm chìm xuyên suốt tác phẩm.

Khi điều tra chính thức, tổ chức này gồm 7 “nòng cốt”: A, E, H, K, L, R, S, T và S chính là Từ Tư Bạch, thủ lĩnh của nhóm sát thủ này.

Nhóm sát thủ này vừa đáng hận lại vừa đáng thương. Họ đáng thương bởi vì “căn bệnh” của họ tạo từ những tổn thương trong cuộc sống, họ sống như một sự chối bỏ của Tạo Hoá, là u nhọt của xã hội, là sự ruồng bỏ của toàn xã hội nhưng đáng thương như thế không có nghĩa họ có quyền chối bỏ tội ác đã gây ra cho xã hội.

Họ giết người như tìm cảm giác kích thích thần kinh tê liệt. Bởi có lẽ khi nhìn thấy ánh mắt của hoảng sợ của “con mồi” họ nhận thấy mình đứng trên cao nhìn người khác chứ không phải là sinh vật tội đày dưới đáy xã hội. Những vụ án họ tạo ra, họ không gọi chúng là “vụ án” mà là những “tác phẩm nghệ thuật”.

Họ có tín ngưỡng là Từ Tư Bạch – S. Họ trung thành với tín ngưỡng ấy.

“Tôi là A.

Kẻ hèn này là L.

Hãy gọi tôi là R.

Sớm sớm tối tối, sinh sinh tử tử, chúng tôi đã không còn tín ngưỡng, chúng tôi vui vẻ hơn là đau khổ.

S – Người mãi mãi không bị lãng quên. Chúng tôi vì anh mà đến.”

Có lẽ họ không muốn đi con người bước trên máu người khác nhưng họ không còn sự lựa chọn nào khác.

“Đáng sợ nhất trên thế giới này không phải số ít những người mắc bệnh tâm lý như chúng ta mà là đại đa số người bình thường, là dục vọng của bọn họ. Chỉ có điều, chúng ta đã mất khả năng che giấu dục vọng, còn bọn họ có thể che giấu mà thôi.”

(Lời của S)

“Chị, cuối cùng em cũng không giết anh ta. Vào thời khắc ra tay, ý niệm đột nhiên thay đổi nên viên đạn đã trệch khỏi trái tim anh ta.

Em nghĩ, đây không phải là sự phản bội, thật sự không phải.

Vì S nói, sẽ cho chị cuộc sống mà chị muốn, vì vậy Hàn Trầm không thể chết.

Em sớm ý thức được, đã thật sự ý thức được, trong cuộc đời như khúc ca bi thương này, người sai là bọn em. Nhưng em đã không thể quay đầu, cũng chẳng muốn quay đầu.

Cuộc đời bọn em bắt đầu bằng sự sai lầm, nhưng bọn em lại để nó kết thúc trong sai lầm.”

(Lời của A)

Nếu truyện có nhóm sát thủ là phe ác thì tổ Khiên Đen đại diện cho công lý.

“Chúng tôi là tổ Khiên Đen.

Chúng tôi phải giải quyết những vụ án đáng sợ nhất.

Chúng tôi truy bắt những tên tội phạm ghê gớm nhất.

Chúng tôi là tấm lá chắn cứng rắn nhất, được đặt trên ranh giới tiếp xúc với thế giới tăm tối.

Chúng tôi sẽ không khiến những người được chúng tôi bảo vệ thất vọng.

Xin hãy để chúng tôi hy sinh! Dù không còn nữa nhưng tinh thần của chúng tôi sẽ lưu lại mãi mãi.”

Kết thúc tác phẩm là những ngoại truyện vụn vặt xoay quanh các nhân vật. Như một liều thuốc giảm đau xoa dịu những con nhức nhối ở phần “thân bài”.

Không biết Đinh Mặc có ý hay không nhưng tôi cảm nhận tác giả muốn truyền tải thông điệp cho chúng ta: hãy sống và biết quan tâm người khác, đừng gây nên những tổn thương để rồi bàn tay của chúng ta gián tiếp tạo nên tội ác.

Đây là lần đầu tiên tôi đọc một tác phẩm ám ảnh đến mức phải viết bài cảm nhận này.

Hàn Trầm – Tô Miên: một tình yêu đẹp đẽ và sâu sắc.

Từ Tư Bạch: một tình yêu vô vọng nhưng đầy kiên định.

Tổ Khiên Đen: chính nghĩa trong chúng ta.

Tổ chức sát thủ: những con người đáng thương lại đáng hận.

Mọi thứ trong truyện quá tuyệt vời. Mỗi nhân vật là một cá tính khác nhau nhưng họ đều để lại những ký ức trong lòng người đọc.

Nguồn: ltl197.wordpress.com