Lăng Trí vẫn luôn cho rằng cô gái với khuôn mặt tròn ngồi ở bàn đằng trước anh là một người đáng thương gia cảnh nghèo khó, bởi vì cô sống mộc mạc giản dị, mỗi ngày sau khi tan học còn nhặt chai nước đem về nhà. Kết quả… “Bạn ơi, trả, trả tiền lương này, đây là chi phiếu của bạn!”